Nhưng hiện tại Hứa Thâm sắp sửa thành tựu quân vương rồi, khẳng định là tuyệt phối với ma ma!
Từ trong đáy mắt cô bé lập tức toát ra một chút vui vẻ hệt như con chim sẻ [1].
[1] : ám chỉ câu nói ‘bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng’.
Người đầu trâu nhìn phản ứng của Linh Lục, trong lòng tức giận mà không biết trút vào đâu, suy cho cùng, con bé này không phải do chính gã sinh ra, cánh tay vẫn một mực vươn ra bên ngoài!
"Em biết." Trong giọng nói lạnh như băng của Hải Tước lộ ra một chút bình tĩnh, chợt nói: "Nhưng anh không thể ngăn cản cậu ấy được, đừng nảy sinh ý đồ làm chuyện ngu xuẩn nữa. Anh làm như vậy chẳng những sẽ thật sự hại chết chính anh, cũng sẽ làm liên lụy tới hai mẹ con em."
Người đầu trâu cả giận nói: "Hiện tại ra tay còn kịp, hắn vừa thành tựu quân vương, đang ở trong thời kỳ yếu ớt nhất, y hệt cuống rốn trong cơ thể hài nhi vậy. Hiện tại cũng chính là thời điểm dễ dàng giết chết hắn nhất! Hơn nữa, nếu lần này bị giết chết, hắn sẽ không bao giờ có khả năng sống lại được nữa!"
Huyết dịch trong ao máu vẫn gắt gao quấn quanh thân thể người đầu trâu, hiển nhiên lời nói của gã không thể làm Hải Tước thay đổi suy nghĩ.
Hải Tước hướng ánh mắt hờ hững nhìn qua, nói: "Nhưng anh không thể phá hư quá trình này được, cho nên đừng làm chuyện ngu xuẩn. Anh thực sự cho rằng tồn tại có thể áp chế anh kia, chính là cậu ấy sao?"
Người đầu trâu nghe vậy, lập tức sửng sốt, rồi giật mình nói: “Em có ý gì?"
Hải Tước không nói gì, nhưng có một giọng nói khác đáp lại người đầu trâu: "Quả nhiên là cô hiểu biết rất nhiều nha, Hải Tước."
Âm thanh này vừa lạnh lùng, hờ hững, bình tĩnh, lại mang theo một chút vô tình, uy nghiêm tuyệt đối và chậm rãi, ung dung của người từ trên cao nhìn xuống.
Tuy chất giọng thay đổi, nhưng âm thanh không hề biến hóa.
Nghe được âm thanh quen thuộc này, cả ba con khư nhóm Hải Tước lập tức ngẩng đầu nhìn về phía khối cầu đang ngưng kết trong sương mù màu đen kia.
Bởi vì âm thanh nọ được truyền ra từ bên trong quả cầu màu đen ấy.
Dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, khối cầu màu đen kia chậm rãi nứt ra.
Ngay khi một khe hở xuất hiện, thứ khí tức đậm vị tanh hôi, nồng nặc, tà ác và lạnh băng, cũng theo đó mà lan tràn ra ngoài, càng thêm đậm đặc hơn lúc trước, khiến cho cả ba con khư đều không khỏi nhíu mày.
Tại bề mặt vết rách kia, mảnh sương mù màu đen như tơ dính không ngừng lôi kéo, muốn nó khép lại, nhưng dưới ảnh hưởng từ lực lượng chống đỡ bên trong không ngừng sinh sôi, mạnh mẽ… tới cuối cùng, chúng cũng không thể tiếp tục duy trì thêm nữa, khối cầu lập tức chia lìa về hai phía.
Mà ở bên trong, lại có thật nhiều sợi đen ngưng kết, từ từ biến thành một cái đầu lơ lửng ngay giữa khối cầu trên hư không kia.
Đúng là đầu của Hứa Thâm.
Thoạt nhìn khoảng không bên trong quả cầu nọ cực kỳ trống trải, kỳ thực nơi này lại có vô số những sợi đen dấp dính, đan xen chẳng chịt giống như mạng nhện, chúng đang không ngừng dây dưa với nhau, rồi bị một loại lực lượng nào đó liên kết lại, nhanh chóng ngưng tụ thành phần cổ phía dưới cái đầu của Hứa Thâm.
Sợi đen đan vào nhau, nhưng thành phẩm tạo ra lại là máu thịt hoàn toàn mới.
Rất nhanh, phần cổ đã ngưng kết thành hình.
Ngay sau đó là lồng ngực, bả vai, cánh tay.
Thân thể Hứa Thâm từ 'Không' đến 'Có', đang từ trống rỗng sinh ra, một lần nữa sáng tạo nên.
Đây là lần đầu tiên Hải Tước và Linh Lục nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị như thế, cả hai đều rơi vào sững sờ.
Người đầu trâu cũng mở to con ngươi. Từ ngàn năm trước, gã từng chứng kiến loại chuyện cùng loại, và có thể khẳng định rằng một màn trước mắt này đúng là quá trình một vị quân vương sinh ra.
Tuy đã tận mắt nhìn thấy, nhưng trong lòng gã vẫn khó mà tin nổi.
Bởi vì một màn này có nghĩa là lúc trước Hứa Thâm thật sự chỉ là một tên nhóc hình thái thứ hai thôi?
Nhưng vì sao một tên nhóc con như vậy… lại có thể tìm được hạch tâm của gã?
Và vì sao hắn có thể đụng vào nó, còn có thể ngăn cản linh hồn của gã tái sinh? !
Người đầu trâu nghĩ mãi không ra, nhưng kết hợp tình huống quái dị của Hứa Thâm với lời nói của Hải Tước, gã lập tức phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Nhìn bề ngoài sẽ có cảm giác gã là kẻ thô lỗ, nhưng đầu óc cũng không ngốc, chỉ một chút linh quang xuyên qua, trong đầu đã nảy sinh một loại khả năng khác rồi.
Đơn giản thôi, bên người Hứa Thâm có tồn tại khác, đang trợ giúp hắn.
Chính tồn tại đáng sợ kia đã giúp Hứa Thâm áp chế gã.
Nhưng... Vì sao gã không nhìn thấy tồn tại kia?
Chẳng lẽ đó là tồn tại cùng cấp bậc với thứ chí bảo mà gã từng đạt được, và đối phương chỉ tồn tại ở một nơi nào đó siêu việt Khư giới này?
Ngay khi người đầu trâu rối rắm với một nùi suy nghĩ và lo lắng khiến cho bản thân gã trở nên đỡ đẫn đi, thân thể Hứa Thâm đã ngưng kết đến bụng.
Có thể nhìn thấy rõ ràng những sợi đen này đan xen vào nhau, ngưng kết thành một đống tổ chức, bao gồm cơ quan nội tạng, ruột và dạ dày… bên trong khoang bụng. Những tổ chức này vừa được ngưng kết thành hình đã lập tức mấp máy, tựa như có sẵn sinh mệnh lực rồi!
Đây là quân vương Niết Bàn tái sinh.
Từ triệt để hủy diệt, đến hoàn toàn tân sinh.
Tới lúc này, người đầu trâu đã tỉnh táo lại, trong mắt hiện lên vẻ do dự, không ngừng đấu tranh tư tưởng.
Không cần phải nghi ngờ, lúc này chính là thời kỳ suy yếu nhất của Hứa Thâm.
Niết Bàn thành quân vương vừa là quá trình sáng tạo nên sinh mệnh, vừa có nghĩa rằng, nếu đánh giết Hứa Thâm vào thời khắc này, có thể hoàn toàn tiêu diệt hắn.
Nhưng lời nói của Hải Tước lại thêm suy đoán trong lòng, đã khiến cho gã trở nên do dự.
Hơn nữa, Hứa Thâm tái sinh có nghĩa là hắn có thể ngăn chặn phần hạch tâm kia, cũng có nghĩa là gã lại một lần nữa rơi vào trong tay hắn, mất đi tự do của chính mình.
"Đại ca ca, thật tốt quá, anh đang trở thành quân vương sao?" Giọng nói mừng rỡ của Linh Lục vang lên. Cô bé vừa ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thâm, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra dáng vẻ ngây thơ, thuần khiết, reo lên.
Hứa Thâm vẫn giữ nguyên vẻ mặt hờ hững, không hề đáp lại.
Dù sao tình huống này cũng quá rõ ràng rồi.
Đối với chuyện đã bày sẵn đáp án ra ngoài, hắn không muốn lãng phí miệng lưỡi để trả lời.