Hắn hiểu, trong quá trình bản thân có thể lột xác Niết Bàn thành quân vương, cũng ẩn chứa biết bao nhiêu loại biến số, bởi vì lúc trước, thân thể hắn còn chưa đạt tới điểm cực hạn của hình thái thứ hai, nếu thật sự bị hủy diệt hoàn toàn, khẳng định rằng hắn sẽ triệt để chết đi, sẽ là cả đời đều bị khóa chết trong căn phòng nhỏ, và có lẽ thời gian sẽ làm căn phòng nhỏ cũng dần dần tan rã.
Dù sao trong đoạn thời gian kia, hắn vẫn có thể cảm nhận được tiếng gió bên ngoài phòng nhỏ ngày càng chuyển thành mãnh liệt, khiến cho căn phòng nhỏ như một gian nhà tranh không ngừng lắc lư trong mưa gió, rồi dần dần trở nên yếu ớt.
Nếu không thể Niết Bàn tái sinh, tiêu vong là điều tất nhiên.
Cũng may là hắn không chết, sau khi một chút cặn máu thịt nọ được Hải Tước phục hồi trở lại như cũ, rồi ngâm trong ao máu, ao máu này vốn được đổ đầy bởi thật nhiều thi thể khư thú tan chảy, khiến cho khư lực, tinh hoa bên trong những bộ thi thể nọ đều chảy xuôi bên trong ao máu, tự nhiên chúng cũng bị bộ thân thể đã phục hồi như cũ của hắn hấp thu, từ đó trợ giúp hắn hoàn thành một chút tích lũy cuối cùng, đạt tới điểm cực hạn của hình thái thứ hai.
Làm như vậy năng lực trong cơ thể hắn đã đủ để dùng tư thế cực hạn, phá vỡ gông cùm xiềng xích, Niết Bàn thành vương!
Hải Tước nghe được lời nói của Hứa Thâm, tựa như cũng hiểu được mọi chuyện. Nhưng thực sự không nghĩ tới trong lúc không hay biết gì bà ấy đã giúp Hứa Thâm một ân huệ lớn rồi.
Đồng thời, bà ấy cũng ngầm thở nhẹ một hơi. Nói như vậy, ít nhất Hứa Thâm sẽ không truy cứu những chuyện hai mẹ con bà ấy đã làm trong đoạn thời gian này.
"Không có gì, đều là chuyện nên làm mà, dù sao chúng ta cũng là minh hữu." Hải Tước khẽ cười nói.
Hứa Thâm khẽ gật đầu, sau đó, đôi mắt hắn liếc qua một bên khác, tạm dừng khoảng 0.5 giây, mới tiếp tục di chuyển.
Nhưng một khắc khi hắn tạm dừng kia, trên mặt vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng chợt lộ ra một nụ cười tủm tỉm.
Chúng ta lại gặp mặt rồi, Mai Phù...
Ngay từ khi Hứa Thâm sống lại, hắn đã trông thấy Mai Phù, cô vẫn linh hoạt, đáng yêu, vẫn đứng bên cạnh hắn như lúc trước, và ở thời điểm này, cô đang đặt hai tay ôm lấy đầu, rồi mỉm cười nhìn hắn.
Tuy hai người bọn họ không hề đối diện trực tiếp, nhưng giữa đôi bên lại tồn tại một thứ cảm giác ăn ý về tâm linh, khác hẳn bình thường.
“Tôi biết cậu sẽ trở về..." Khóe môi Mai Phù nhẹ nhàng thổ lộ: "Hiện giờ, cậu đã tới càng ngày càng gần tôi rồi..."
"Cùng nhau đi thôi." Thoạt nghe, có thể hiểu rằng Hứa Thâm đang nói với Mai Phù bên cạnh, cũng có thể hiểu rằng hắn đang nói chuyện với ba con khư trước mắt: "Chúng ta nên đi báo ân thôi."
Ba người Hải Tước liếc nhìn nhau, tất cả đều hiểu được sắp tới chắc chắn sẽ bùng nổ đại chiến. Người đầu trâu tỏ vẻ không sao cả, bởi vì ngoại trừ Hứa Thâm, không ai có thể giết chết được gã, ít nhất là trước mắt gã còn chưa từng gặp được một người nào như vậy.
Linh Lục lại cười hì hì vỗ tay, dáng vẻ bướng bỉnh chỉ e thiên hạ không loạn.
Bọn họ đều chìm vào trong ao máu của Hải Tước, mà Hải Tước lại đứng dậy từ bên trong ao máu. Rất nhanh, huyết dịch vốn đang lưu động chung quanh, liền co rút trở về, thân thể Hải Tước kéo dài, đi vào giữa không trung trước mặt Hứa Thâm. Bà ấy liếc mắt cùng Hứa Thâm một cái, sau đó nhanh chóng quấn lên cánh tay Hứa Thâm, thân thể hòa tan thành máu loãng, chui vào trong thân thể Hứa Thâm, cuối cùng ngưng tụ lại trên lồng ngực hắn.
Trong nháy mắt, toàn bộ rãnh máu chằng chịt trên mặt đất mênh mông, chỉ còn lại một cái mạng nhện khô cạn.
Tại quảng trường Khoa Tác Nặc Mạn (Corso Norman) [1], nằm cách cửa chính hướng Bắc của cung Tuyết ngoài mười dặm, khu Mẫu Hoàng.
[1] : theo tác giả, cái tên này được kết hợp bởi Khoa Tác Ốc (Kosovo) và Nặc Mạn Để (Normandie).
Kosovo: là một lãnh thổ tranh chấp và quốc gia được một bộ phận quốc tế công nhận tại Đông Nam Âu, tuyên bố độc lập khỏi Serbia vào năm 2008 với tên gọi nước Cộng hòa Kosovo. Kosovo là lãnh thổ nội lục tại miền trung Bán đảo Balkan, thủ đô và thành phố lớn nhất là Priština.
Normandie: là một vùng hành chính của Pháp, gần tương đương với Công quốc Normandie. Về mặt hành chính, Normandie được chia thành 5 tỉnh: Calvados, Eure, Manche, Orne và Seine-Maritime. Vùng có diện tích 30.627 km², chiếm khoảng 5% lãnh thổ Pháp. Dân số vùng đạt 3,37 triệu người.
Đây là quảng trường phồn vinh nhất khu Mẫu Hoàng, và không có một trong.
Chỉ thoáng nhìn qua sẽ thấy, thật nhiều tổng bộ của những thương hội đều đã ăn sâu bám rễ ở chung quanh nơi này từ lâu.
Còn trên con đường cái đi xuyên qua khu Mẫu Hoàng, những nhân tài tinh anh thuộc các ngành các nghề, cùng với nhóm phú hào đều chớp lấy cơ hội, mở ra những rạp hát nổi danh đỉnh cao, hàng loạt cửa tiệm hàng hiệu, và từng dãy cao ốc thương vụ đứng đầu, vân vân…..
Thậm chí có không ít phú hào đều coi chuyện bản thân mua được phòng ở trong tiểu khu xung quanh nơi này làm vốn liếng để kiêu ngạo, dù sao ở nơi này, có tiền cũng chưa chắc đã có thể mua được.
Cả về an ninh trật tự lẫn hoàn cảnh ở nơi này, đều là khu vực có phong cảnh đẹp đẽ nhất thành Bạch Nghĩ, không ít người từ nội thành đến du ngoạn, đều lựa chọn nơi đây làm địa điểm vui chơi cho mình.
Nhưng vào thời điểm này, quảng trường Khoa Tác Nặc Mạn lại lộ ra vẻ lạnh lùng, vắng vẻ, yên tĩnh vô cùng.
Khoảng 20 phút trước, bỗng nhiên tiếng còi cảnh báo được ai đó khởi động, lập tức réo vang cả trời xanh, nhanh chóng truyền khắp quảng trường.
Tiếng cảnh bao vang lên tới chín hồi, nghĩa là cảnh báo chiến lược chân chính, tuyệt không phải diễn tập.
Cùng lúc đó, quân đội từ bên ngoài bắt đầu tiến vào chiếm giữ quảng trường, phối hợp với sở Tuần Tra phụ cận, sơ tán những người đang có mặt tại nơi này, nhanh chóng tiến vào thông đạo tị nạn.
Lúc trước đã có kinh nghiệm diễn tập, bởi vậy quá trình khẩn cấp lui lại lần này không xuất hiện náo động quá lớn, hơn nữa, bên dưới những tòa cao ốc xung quanh đều có thông đạo tị nạn, những thông đạo này cùng hội tụ tại một địa điểm khác ngầm dưới đất, đi xa khỏi nơi này.
Ngoài mấy dặm quanh khu quảng trường vắng vẻ này, lập tức bị quân đội che kín bằng giấy niêm phong, cấm xe cộ từ bên ngoài tiến vào.