Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 810 - Chương 810. Tề Hạo!

Chương 810. Tề Hạo! Chương 810. Tề Hạo!

Bỗng nhiên đám nhân viên biến mất, nhưng hệ thống sưởi hơi bên trong vài tòa lầu xung quanh vẫn còn đang vận chuyển, đương nhiên cũng có một vài khách sạn đã sớm tắt bỏ bếp lò, nhưng chút dầu sôi trong nồi vẫn còn lăn tăn, nóng bỏng.

Dường như bên trong bầu không khí yên tĩnh này đang cất giấu một thứ sát khí đáng sợ nào đó.

Mà sự thật cũng đúng là như thế. Bởi vì quân đội đã sớm được điều động tiến vào bên trong các tòa lầu tại vị trí quảng trường này nhưng ở tầng sâu Khư giới rồi.

Nơi này là khu Mẫu Hoàng, bởi vậy quân đội không bị nhóm thân vệ quản lý, ngày thường bọn họ đều nhận lệnh trực tiếp từ Nghĩ Hậu.

Nếu Nghĩ Hậu không có mặt, Nạp Sắt Phân Ny cần thông qua văn bản của Nghĩ Hậu, mới có thể tới đây thống nhất mệnh lệnh điều động cùng Thống soái quân đội.

Lúc này, một nhóm người đang đứng sừng sững trên một sườn núi cao ở trong Khư giới, tất cả đều là hình thái thứ hai.

Có người thông qua kính viễn vọng, đang chăm chú quan sát phần cuối cùng của con kênh kéo dài đến phía trước quảng trường, tựa như ở vị trí ấy đang có một thứ gì đó nhanh chóng tiến lại gần.

"Sắp tới rồi."

Con kênh nọ một mực kéo dài từ hai, ba dặm bên ngoài đến quảng trường, nhưng đương nhiên, nó còn chưa kéo dài tới khu vực phía trên quảng trường. Suy cho cùng, ở nơi này cũng có rất nhiều nhân viên hoạt động, bên người đám phú hào cũng có trảm khư giả làm bảo tiêu, cũng sẽ có hình thái thứ hai tới nơi này vui chơi hoạt động, nếu đối phương tiếp tục kéo dài con kênh nọ đến tận nơi đây, rất dễ bị người khác phát hiện.

"Tên phản bội chết tiệt."

Đứng giữa nhóm hình thái thứ hai này chính là Thống soái quân đội khu Mẫu Hoàng. Gã có khuôn mặt vuông vức, xương gò má hơi cao, dung mạo bình thường, nhưng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nghiêm nghị, mang tới cho người ta một loại cảm giác bất cẩu ngôn tiếu [1] không giận tự uy.

[1] : chỉ dáng vẻ nghiêm trang, con người thận trọng, nghiêm túc không nói cười tùy tiện.

Gã ngưng mắt nhìn thoáng qua khung cảnh trước mặt, rồi nói với quan quân bên người: "Kiểm tra pháo Khư Thần, chuẩn bị dự nhiệt."

"Rõ.”

Ở thời điểm hiện giờ, đã có 12 khẩu pháo Khư Thần điều đến vị trí quảng trường bên trong Khư giới, đây là toàn bộ lượng dự trữ của quân bộ khu Mẫu Hoàng.

Một khi 12 khẩu pháo Khư Thần cùng bắn, trừ phi là quân vương, nếu không bất kể hình thái thứ hai nào cũng đánh nát thành cặn bã!

Nói đến cùng, khi 12 khẩu đạn pháo đồng thời phóng ra, uy lực của chúng sẽ chất chồng lên nhau, mà không phải lần lượt thừa nhận 12 lần công kích.

"Lão Khương, nghe nói kẻ dẫn đầu này chính là Thống soái khu Hắc Quang, lúc trước mấy người đã từng giao thủ, cảm giác như thế nào?"

Đứng bên cạnh Thống soái quân bộ chính là một thanh niên dáng vẻ thanh tú, thoạt nhìn cực kỳ tuổi trẻ, có một mái tóc thật dài được buộc lại thành cái đuôi sói ở sau đầu, nhìn qua sẽ cảm thấy ánh mắt của người này khá hòa nhã, bình thản, nhưng phía trên lại xuất hiện một hàng lông mày sắc sảo, gia tăng thêm cho gã thật nhiều ý vị sát phạt, kiên cường, mà không nghiêng về loại cảm giác nhu nhược nương pháo [2].

[2] : đàn ông mà ẻo lả như đàn bà.

Đây là đội trưởng đương nhiệm của bí vệ, Tề Hạo.

Người đang đứng thẳng bên cạnh gã chính là lão Khương, lão giả đã từng giao thủ với Hứa Thâm, và sáu người khác nữa, tất cả bọn họ đều là bí vệ.

"Trên tình báo có nói, năng lực của hắn là Tu La, có thể tiến vào trạng thái Tu La trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Loại trạng thái này cho phép hắn bỏ qua hết thảy mọi công kích nguyền rủa, khống chế tinh thần, tập kích bằng năng lượng đặc thù, chỉ có công kích vật lý bằng thân thể là hữu hiệu, lại cộng thêm hiệu quả tăng phúc, gia tăng tốc độ và lực lượng của bản thân trên diện rộng."

Lão Khương mỉm cười nói: "Nhưng vẫn không phải đối thủ của tôi."

"Vậy có chút không thú vị." Tề Hạo thoáng hiện vẻ lười biếng, nói: "Biết Nghĩ Hậu ở đâu không? Tôi vừa hỏi tiểu thư Phân Ny, hình như ngài ấy lại đi ra ngoài làm việc rồi. Ừm, mười thì có tám phần là sau lưng Thống soái khu Hắc Quang này chính là Dạ Thử Vương kia, nếu điện hạ không hiện thân, chúng ta cũng chỉ có thể... so chiêu cùng quân vương thôi."

Nói đến đây, trong ánh mắt gã thoáng hiện một chút hào quang lấp lánh, tựa như cực kỳ hứng thú, rất nóng lòng muốn thử.

Khương lão liếc mắt nhìn gã, trong lòng thầm cười khổ, quả nhiên gã này là kẻ điên, trong người cũng mang đặc tính liều mang y như kẻ kia, thậm chí càng thêm điên cuồng.

Nghĩ đến kẻ kia, trong lòng lão chợt dấy lên cảm giác tò mò. Dường như trong khoảng thời gian này kẻ kia đã biến mất rồi, chẳng lẽ hắn phải đi chấp hành nhiệm vụ bí mật của điện hạ?

"Đúng rồi, nghe nói lần trước ông gặp được một người, đối phương đã đánh bại ông?" Bỗng nhiên, Tề Hạo nghĩ đến cái gì, lập tức quay đầu nhìn về phía Khương lão.

Vết sẹo cũ bị người ta chọc tới, Khương lão có chút mất mặt không nhịn được, nhưng ai bảo người nói chuyện lại chính là Tề Hạo chứ? Cuối cùng lão chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Đối phương quá mức biến thái, phỏng chừng còn có thể đọ sức cùng đội trưởng một phen."

"Vậy ư?" Tề Hạo hơi nheo mắt, ánh mắt trở nên nguy hiểm: "Ông thực sự cảm thấy có hình thái thứ hai đủ tư cách sánh ngang với tôi?"

Dưới cái nhìn chăm chú của gã, sắc mặt Khương lão khẽ biến, lão vừa cảm nhận được một luồng hàn mang sắc bén, đâm thẳng lên người mình. Cũng tới tận khoảnh khắc này, lão mới ý thức được bản thân vừa nói lỡ, rồi vội vàng chữa lại: "Đội trưởng, tôi không có ý đó."

"Hừ, nể mặt nhiều người xung quanh đây, tôi mới không vả miệng ông đó." Tề Hạo liếc mắt nhìn lão, lạnh lùng nói.

Sắc mặt Khương lão thoáng hiện chút khó coi, nhưng rất nhanh đã thu lại, còn nở nụ cười làm lành gật đầu.

"Người có thể đánh bại ông, cũng miễn cưỡng được tính là một nhân vật, nhưng tốt nhất là đừng lấy đối phương ra so sánh với tôi." Tề Hạo lạnh nhạt nói, sau đó sắc mặt lại khôi phục vẻ nhã nhặn, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt như có như không, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài, sẽ cho rằng gã là một mỹ nam có chút tuấn mỹ, đẹp trai, nhã nhặn.

Khương lão liên tục gật đầu nói phải, tùy trong lòng bực bội, cũng không dám biểu lộ ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment