"Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Đối phương sắp tới rồi." Thống soái quân đội bên cạnh cất giọng lạnh lùng nói.
Ánh mắt cả đám người đồng loạt nhìn lại, liền nhìn thấy ở vị trí cuối cùng của con kênh trước mắt, là một mảnh chiến trường đông nghìn nghịt với những chiếc xe tăng đang chạy nhanh tới đây.
Khi bọn họ nhìn thấy đối phương, đối phương cũng nhìn thấy bọn họ. Xảy ra tình trạng như vậy, bởi khu vực này trong Khư giới vốn là một mảnh bình nguyên bằng phẳng, không có núi cao và sự vật gì che chắn, bùng nổ chiến tranh tại nơi này, cũng tương đương với giao phong trên bình nguyên.
"Là Đằng thống soái khu Mẫu Hoàng.” Trên xe tăng, Trần Hàn cũng thông qua kính viễn vọng trông thấy đối diện, nhất là ở trên đài chủ soái, chẳng những gã nhìn thấy Đằng thống soái, còn có đám bí vệ, cùng với Tề Hạo, vị đội trưởng bí vệ nghe đồn là cực kỳ đáng sợ kia,.
Sắc mặt gã đột biến, nhưng nghĩ đến bốn vị quân vương đang đứng sau lưng mình, tâm trạng lại có chút buông lỏng ra.
Nếu để cho chính gã đi nghênh chiến một đội hình như vậy, phỏng chừng quân đội dưới tay gã cũng không chống đỡ nổi một phút đồng hồ.
"Các vị đại nhân, bọn họ có nhiều pháo Khư Thần lắm, chỉ sợ chúng ta không chống đỡ chính diện được." Trần Hàn thử nói với không khí bên người mình, thái độ vô cùng cung kính.
Tuy bốn vị quân vương phía Dạ Thử Vương đã biến mất, nhưng gã cho rằng, bọn họ vẫn đang ở tầng sâu nhất trong Khư giới, đi theo bên người mình.
Và… không có đáp lại.
Trần Hàn nói xong, chung quanh vẫn là một mảnh im lặng.
Sắc mặt Trần Hàn thoáng hiện chút khó coi, nhưng lại không dám lùi bước, chỉ có thể bất chấp khó khăn tiếp tục tiến về phía trước.
Gã không tin khi toàn bộ nhân viên ở nơi này chết sạch, các vị quân vương kia vẫn không chịu ra tay.
Chỉ cần bản thân gã không chết là tốt rồi, có thể lui lại trước.
Rất nhanh, hai quân đều tiến vào tầm nhìn của nhau, chỉ trong nháy mắt ấy, đại chiến đã bùng nổ.
Pháo Khư Thần nổ bắn ra ngoài, 12 viên đạn pháo cắt qua hư không dài đằng đẵng, nhắm thẳng vào vị trí của Trần Hàn bên trong chiếc xe tăng ở trung tâm đội quân đối diện.
Trần Hàn biến sắc, gã vội vàng nhảy khỏi xe tăng, rống giận tuyên bố khai chiến.
Ngay tại khoảnh khắc lửa đạn khai hỏa, vô số súng ống đạn dược cũng dốc toàn bộ lực lượng bắn ra, nhưng phe xuất hiện thương vong đầu tiên chính là quân đội bên người Trần Hàn.
Chiếc xe tăng gã vừa ngồi lúc nãy, đã bị pháo Khư Thần bắn cho lật ngược, đã hư hỏng.
Một pháo rơi xuống, trực tiếp đánh nổ ra hố sâu bốn, năm mét, và chỉ vẻn vẹn là dư ba chấn động, cũng đủ để làm nhóm trảm khư giả giai đoạn đầu chung quanh chấn thương, đầu óc choáng váng.
Mà phản kích bên phía Trần Hàn cũng bắt đầu rồi.
Nhưng so sánh với quân lực khổng lồ, với trận địa sẵn sàng đón quân địch của khu Mẫu Hoàng, phản kích phía Trần Hàn lại lộ ra vẻ yếu ớt, tựa như ngọn đèn đom đóm giữa cơn mưa to, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt ngúm.
Chỉ trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết, rên rỉ đau đớn đã vang vọng bốn phương.
Nhưng Tề Hạo bên này cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, hoàn toàn không dám phớt lờ, mà ngược lại, tâm trạng của bọn họ càng ngày càng trở thành khẩn trương, thân thể vô cùng căng thẳng, một mực cảnh giác phòng bị phía trước sẽ đột nhiên xuất hiện quân vương bất cứ lúc nào.
"Nghĩ Hậu chỉ phái mấy tên nhóc con các người đến đây thôi sao?" Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh nhạt vang lên sau lưng bọn họ.
Tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng đám người Tề Hạo vẫn bị dọa cho run rẩy cả người, vội vàng xoay lại, liền nhìn thấy Dạ Thử Vương vừa xuất hiện phía sau lưng mình.
"Là quân vương! Mau!" Có người vội vàng hô to.
Còn có người ở khá gần, lập tức dẫn đầu phát động công kích về phía Dạ Thử Vương, muốn tiên hạ thủ vi cường, dù đối phương là quân vương, bọn họ cũng có thể liều mạng.
Nhưng Dạ Thử Vương chỉ lộ ra ánh mắt lạnh nhạt. Đối mặt với công kích ập tới, gã bình thản vung tay lên, chỉ thấy rõ ràng là bàn tay gã lướt qua trong không khí, nhưng lại như có một vật sắc bén nào đó xẹt qua, thân thể người chuẩn bị tập kích kia chợt cứng đờ, sau đó, cả bộ thân thể hoàn chỉnh chia lìa thành hai mảnh ngay ngắn, mặt cắt phẳng lỳ, đều đặn.
"Ta chỉ cần một bàn tay cũng đủ để tiêu diệt mấy người." Dạ Thử Vương nhàn nhạt nhìn bọn họ: "Ta chỉ không muốn để thành thị mà bản thân thu phục được, sẽ trở thành một thành rỗng mà thôi. Đó mới là nguyên nhân duy nhất khiến cho mấy người còn có thể hô hấp được."
Kiêu ngạo, cũng có thể nói là tư thái tuyệt đối nhìn xuống và miệt thị của người đứng trên đỉnh cao.
Dạ Thử Vương vừa lộ ra uy nghiêm và tư thế thuộc về quân vương, nghĩa là ở trong đáy mắt gã, căn bản không có đám hình thái thứ hai trước mặt này.
Nhưng toàn thân gã để lộ ra uy thế khủng bố, lại khiến đám hình thái thứ hai kia vô cùng kinh sợ, không thể phản bác được.
Cùng lúc ấy, trong ánh mắt Tề Hạo lại lóe lên một tia quang mang kỳ dị. Gã không nói gì, nhưng đang ngấm ngầm súc lực, thân thể hơi rung động, vốn không phải sợ hãi, ngược lại … rất giống như đang hưng phấn.
"Mấy người chính là bí vệ mà con đàn bà ti tiện kia bồi dưỡng ra?" Ánh mắt Dạ Thử Vương dừng lại trên người nhóm bí vệ đứng trong đám hình thái thứ hai khác.
Ngay lập tức, nhóm bí vệ lão Khương chợt có cảm giác thân thể tê rần, một loại lực lượng áp bách vô cùng mạnh mẽ ập tới.
Ánh mắt Tề Hạo lại chuyển thành vẻ nhã nhặn vốn có, che giấu sát khí trong lòng.
"Nghe nói các người đều tuyệt đối trung thành?" Khóe miệng Dạ Thử Vương khẽ nhếch lên, hơi cong cong: "Vậy chúng ta chơi một trò đi, mỗi kẻ trong đám các người lớn tiếng nhục mạ con đàn bà ti tiện kia một câu, ta sẽ tạm tha cho các người."
Tám người, bao gồm cả lão Khương và Tề Hạo ở bên trong đều đưa mắt nhìn nhau.
"Bắt đầu đi." Dạ Thử Vương tùy ý nói.
Tám người phía đối diện chỉ đưa mắt nhìn nhau, toàn bộ đều không hé răng.
"Thật không thú vị." Dạ Thử Vương khẽ lắc đầu, lại tiện tay bắn ra một cái, rất đột ngột, thân thể một bí vệ trong đó trở nên cứng đờ, rồi nhanh chóng vỡ vụn ra, máu tươi rơi rụng đầy đất: "Cứ phải chờ tới khi ta để lộ uy nghiêm mới chịu thuận theo, thực chả có gì thú vị."