Bảy người còn lại đều vô cùng khiếp sợ. Bọn họ hoàn toàn không thấy rõ Dạ Thử Vương bên kia đã công kích như thế nào, nhưng lại có thể cảm nhận được, trong nháy mắt vừa rồi, đã có một luồng lực lượng ập tới, là tới quá nhanh khiến ánh mắt không thể bắt kịp.
Đáy lòng Khương lão phát lạnh, lão vừa phát hiện ra, nếu hồi nãy, kẻ bị công kích chính là mình, thì với thân pháp của lão phỏng chừng cũng rất khó né tránh được.
"Vậy để ta chỉ tên." Dạ Thử Vương nhìn dáng vẻ xanh mặt nhưng không dám ra tay của đám người đằng kia, chợt nở nụ cười, rồi tiện tay nhấc lên một ngón, điểm vào Tề Hạo đang đứng trong đám người trước mặt: "Chọn thanh niên này đi."
Vẻ mặt Tề Hạo rất bình tĩnh, có vẻ như chuyện này cũng không nằm ngoài dự đoán của gã. Dưới tà nhãn tùy ý, ngạo nghễ của Dạ Thử Vương, gã thoáng im lặng một giây, mới nhã nhặn nói: "Thật có lỗi, tôi sẽ không nói bậy về điện hạ."
"À há..." Dạ Thử Vương gật gật đầu, xem như đã tiếp nhận cách nói của đối phương rồi: "Vậy mày đi chết đi."
Khi nói chuyện, bàn tay gã đã vung lên.
Lực lượng sắc bén chợt cắt qua không khí, tập kích tới, nhưng Tề Hạo bên kia đã sớm có chuẩn bị. Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt vốn hòa nhã chợt trở nên sắc bén, lộ ra sát khí đậm đặc. Cùng thời khắc đó, năng lực của gã cũng được phát động.
Một vết máu rất nhỏ xuất hiện trên gương mặt của Tề Hạo, lại bị gã nâng tay lên, xóa bỏ đi, cả liếc cũng chưa từng liếc mắt nhìn lấy một cái, nhưng ở sâu bên trong đáy mắt lại lộ ra vẻ hưng phấn nồng đậm.
Thành công rồi.
Ta đã ngăn chặn được năng lực của quân vương!
Dạ Thử Vương cũng thoáng sửng sốt, còn có chút ngoài ý muốn, bởi vì đối phương lại không chết? Tuy đòn đánh vừa nãy chỉ là một kích tiện tay, nhưng kẻ đối diện có thể ngăn cản được, cũng có chút khoa trương.
Gã không khỏi liếc mắt đánh giá đối phương một cái, rồi lập tức nở nụ cười, nói: "Lại đến thử xem."
Nghe được lời nói của Dạ Thử Vương, chẳng những Tề Hạo không có chút e ngại nào, ngược lại ánh mắt còn lộ ra chiến ý.
Đúng lúc này, Dạ Thử Vương lại nâng tay.
Giơ lên, đánh xuống.
Động tác vô cùng đơn giản ấy, lại có thể cắt qua khoảng cách hơn mười mét.
Và chỉ vẻn vẹn là một cái vẫy tay đơn giản giữa hư không.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc bàn tay gã hạ xuống, vẻ mặt vốn còn tràn đầy tin tưởng của Tề Hạo chợt biến sắc, con ngươi khẩn cấp co rút lại, biểu cảm hoàn toàn mất khống chế, lộ ra vẻ kinh hãi.
Lực lượng xé rách khủng bố xuất hiện, hư không ngay trước mắt Tề Hạo vỡ ra, một luồng lực lượng xé rách không thể ngăn cản được ập tới, mang đến cho gã có loại ảo giác, ngay cả linh hồn của mình cũng bị nó xé thành hai nửa.
Ngăn cản!
Nhất định phải ngăn cản! !
Trong nháy mắt, khư lực toàn thân Tề Hạo rơi vào trạng thái bùng nổ đến mức tận cùng, hốc mắt sung huyết, giống như một con dã thú điên cuồng phát ra một tiếng rít gào chói tai, hiện giờ, dáng vẻ của gã đâu còn sót lại chút nhã nhặn, điềm đạm nào?
Phốc!
Máu tươi bắn ra từ phần trán bị xé toạc, ngay sau đó, toàn bộ thân thể gã, từ vị trí giữa trán, đều bị chém thành hai nửa.
Tựa như có một luồng lực lượng không thể ngăn cản nào đó, đã lôi kéo thân thể gã, quá trình xé rách này diễn ra khá là thong thả, bởi vậy, đám người bên ngoài đều có thể nhìn thấy dấu hiệu máu thịt bị cứng rắn chia lìa.
Ngay tại một khắc này, từ mũi, môi, phần cổ, lồng ngực, cơ quan nội tạng… vân vân, tất cả đều bị xé rách từ khoảng giữa.
Cảnh tượng làm người ta sợ hãi như thế trực tiếp hiện ra ngay trước mắt, khiến cho đám hình thái thứ hai khác vô cùng hoảng sợ.
Những người nắm được thông tin về bí vệ đều biết rằng, Tề Hạo này đã đạt tới cấp bậc tuyệt đối nghiền áp trong hàng ngũ hình thái thứ hai, nhưng vào thời điểm này, thực lực mà đối phương luôn kiêu ngạo lại không thể ngăn được một bàn tay tùy ý vung lên của quân vương!
Đây là chênh lệch giữa hình thái thứ hai và quân vương.
Là cách nhau một trời một vực.
"Ừm?" Nhưng Dạ Thử Vương, kẻ vốn đang hưng phấn dạt dào chứng kiến cảnh tượng trước mắt, lại đột nhiên nhướng mày, quay đầu nhìn đến một nơi nào đó trong hư không: "Trông thấy tên trai bao của mình bị thương, cô đã chịu hiện thân rồi?"
Cùng lúc ấy, ngay tại vị trí kia trong hư không, một bóng người với ánh mắt lạnh lùng chậm rãi hiện ra. Người nọ đúng là Nghĩ Hậu.
Cô ta mặc một bộ chiến giáp màu bạch kim, cầm trường thương trong tay, như nữ Võ Thần ngạo nghễ giống hệt Dạ Thử Vương lúc trước, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, coi như không thấy, không thèm để ý tới lời nói mang tình sỉ nhục của Dạ Thử Vương lúc trước.
Ánh mắt cô ta lướt đến vị trí khác, lạnh lùng nói: "Mấy người cũng đến đây? Lần này là việc riêng của thành Bạch Nghĩ chúng ta, mấy người khẳng định muốn nhúng tay vào sao?"
Thấy bản thân đã bị nhìn xuyên qua, ba vị quân vương nhóm Tinh Quân vốn đang ẩn giấu ở chung quanh cũng không tiếp tục ngụy trang thêm nữa, đều hiện thân rời khỏi.
Bốn vị quân vương vừa lộ diện, lập tức làm đám đông hình thái thứ hai bên cạnh trở nên hoảng sợ, trong lòng khiếp hãi nói không nên lời.
Vì lật đổ Nghĩ Hậu, Dạ Thử Vương lại mời ba vị quân vương tới tương trợ, chuyện này...
Xin hỏi, hiện giờ phản bội còn kịp hay không?
Có người đã nhanh chóng xoay chuyển đầu óc, thậm chí còn nghĩ tới chuyện lập tức quỳ xuống rồi.
Sắc mặt nhóm bí vệ lão Khương cũng đồng loạt thay đổi, tuy so với nhóm hình thái thứ hai khác, bọn họ càng hiểu biết về lực lượng của Nghĩ Hậu hơn, nhưng đối mặt với một đội hình như vậy, có nghĩa cũng thầm đổ mồ hôi lạnh thay Nghĩ Hậu, cảm thấy lo lắng vô cùng.
Tinh Quân vừa hiện thân, lập tức mỉm cười nhìn Nghĩ Hậu, nói: "Hôm nay chúng ta cũng nên chấm dứt ân oán năm đó rồi."
Nghĩ Hậu hờ hững nói: "Anh đến đây cũng không khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn."
"Thật có lỗi, vốn dĩ tôi cũng không muốn tham gia vào chuyện này." Một cô gái tóc xanh đang đứng bên cạnh bọn họ, chợt lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài nói: "Nhưng điều kiện mà anh ta đưa cho thật sự rất mê người, khiến người ta thật khó mà từ chối được."
Vị trung niên với sắc mặt lạnh lùng còn lại không nói gì, tựa như hết thảy đều không cần nhiều lời.