Khi còn là hình thái thứ hai, cô ta đã có sẵn loại năng lực như vậy rồi.
Chuyện này cũng khiến cô ta trở thành tồn tại gần như vô địch trên phương diện cận chiến, bởi vì ngoại trừ có thể ẩn nấp một giây trong quá khứ, cô ta còn có thể dự đoán được trạng thái của địch nhân từ đó chiếm trước tiên cơ!
Thế nhưng, trong trận chiến giữa các quân vương, nhất là khi đối mặt với một vài loại năng lực khó giải quyết, thì kĩ xảo nho nhỏ như hình chiếu tương lai này lại vô tác dụng.
Ví dụ như tuyệt đối bắn trúng của cô gái tóc màu lục, chỉ cần kiếm ra khỏi vỏ, là nhất định có thể chém trúng, kể cả khi cô ta có thể nhìn thấy hình chiếu tương lai, cũng là hình chiếu của mình bị thương bắn trúng, và không thể trốn tránh được.
Hiển nhiên, trảm khư giả có thể thành tựu quân vương, có mấy ai đơn giản?
Phần lớn năng lực của bọn họ đều khó giải quyết vô cùng.
Và có thể nhìn thấy hay không, không quan trọng, có thể áp chế hay không mới là mấu chốt.
Bởi vậy hiện nay, loại kĩ xảo nhỏ này đã được cô ta thường xuyên dùng để cảm nhận dò xét tình huống xung quanh.
Sau khi phóng thích năng lực, cô ta đã xem được chuyện phát sinh tại vị trí của mình trong vòng 5 phút tiếp theo: Sau khi cô ta rời khỏi nơi này chừng 3 phút, dường như có một con khư đã ngửi được cái gì, nên nhanh chóng bò sát tới đây.
5 phút sau, con khư kia cũng rời khỏi nơi này.
Không có tình huống dị thường xuất hiện.
Nghĩ Hậu ngầm thở nhẹ một hơi, không còn do dự nữa, lập tức lao về phía tương lai thân.
"Di chuyển rồi?" Hứa Thâm nhìn thấy Nghĩ Hậu cưỡi ngựa rời đi, đôi mắt lóe lên một tia sáng, suốt nửa tháng ngủ đông, rốt cuộc hắn cũng đợi được thời khắc này.
Hắn không hề nôn nóng, vẫn ở nguyên tại chỗ chờ đợi thêm lát nữa, mới lặng yên đuổi theo sợi nhân quả lưu lại phía sau.
Sợi nhân quả này sẽ dựa theo thời gian mà tiêu tán, chứ không phải là khoảng cách, bởi vậy Hứa Thâm cũng không lo sẽ mất dấu đối phương.
Hình tròn được bố trí như cái lồng, hoàn toàn bao phủ thân thể hắn.
Khi Hứa Thâm như một thực thể trong suốt đi tới vị trí lúc trước Nghĩ Hậu từng ở lại, vừa vặn có một con khư cấp B bò sát đến đây.
Con khư này lang thang tại khu vực nông thuộc tầng thứ tư trong Khư giới, tuy nó và Hứa Thâm cùng tồn tại trong một tầng, nhưng lại không cảm nhận được hắn đang bị hình tròn bao phủ.
Hứa Thâm cũng không để ý đến nó, lập tức lướt đi, truy tung theo sợi nhân quả.
Trong hư không bên trên một hoang nguyên nào đó.
Chung quanh là một mảnh yên tĩnh không tiếng động, với sương mù bao phủ, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy một vài bóng dáng chết lặng mà cứng ngắc đi lại bên trong sương mù.
Hiển nhiên, chúng nó là du thi.
Bỗng nhiên, mảnh sương mù vốn đang chậm rãi dao động, chợt vặn vẹo không ngừng, rồi rất nhanh, toàn bộ đã bị đánh cho xơ xác.
Bên trong mảnh sương mù vừa tản ra kia, có một con ngựa trắng và một bóng dáng mặc chiến giáp màu bạc đang ngồi trên lưng ngựa, ung dung bước đến.
Tấm áo choàng màu đỏ tươi phấp phới tung bay, tản ra một thứ mùi vị tanh hôi kỳ dị nào đó.
Đã trở lại... Ánh mắt Nghĩ Hậu màu đỏ tươi quét qua, lập tức đánh giá chung quanh, lần này địa điểm buông xuống từ biển khư là vùng hoang dã sao?
Cô ta cần phân biệt vị trí của mình, vì vậy tiện tay đánh ra một chiêu.
Rất nhanh, mảnh sương mù vừa tản ra chung quanh, đã ngưng tụ lại, điểm đặt neo xuất hiện ở bên trong, cô lấy ra một chiếc đồng hồ từ bên trong điểm đặt neo, xem xét vị trí thành Bạch Nghĩ.
May mắn, nó ở cách nơi này không xa.
Nghĩ Hậu màu đỏ tươi ngầm thở phào một hơi, sau đó, cô ta rung rung cương ngựa, chạy một mạch về phía thành Bạch Nghĩ, nhưng chưa đi được bao lâu, bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, ánh mắt cô ta lập tức nhìn về hướng khác.
"Ừm?"
Trong ánh mắt Nghĩ Hậu màu đỏ tươi lộ ra một tia nghi hoặc, cô ta nhanh chóng kéo cương, để con ngựa trắng bên dưới dừng lại, rồi chăm chú nhìn về phương hướng kia.
Rất nhanh, một con ngựa trắng đã chạy băng băng đến, và một bóng dáng với vẻ bề ngoài giống cô ta như đúc, đã xuất hiện.
Nghĩ Hậu màu đỏ tươi có chút giật mình, nếu không phải cô ta cảm nhận được hiện tại thân của chính mình còn sót lại ở trên người đối phương, cô ta sẽ cho rằng, người này là một địch nhân nào đó không biết ngụy trang thành dáng vẻ của cô ta để tới tập kích, hoặc là bản thân đã trúng một loại ảo thuật nào đó rồi.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Nghĩ Hậu màu đỏ tươi lập tức có suy đoán, trầm giọng hỏi.
"Có đại địch." Nghĩ Hậu chỉ đơn giản nói ra ba chữ.
Và chờ tới khi cô ta đi đến trước mặt Nghĩ Hậu màu đỏ tươi, mới nâng bàn tay lên, người sau cũng cực kỳ hiểu ý mà nhanh chóng nâng tay mình lên.
Hai bàn tay kề sát vào nhau, tại một khắc này, thân thể đồng nguyên tạm thời dung hòa làm một. Cũng trong nháy mắt ấy, ký ức của cả hai lập tức chồng chéo lên nhau, nhanh chóng trao đổi.
Nghĩ Hậu màu đỏ tươi giật mình.
Hóa ra trong khoảng thời gian mà cô ta rời đi, đã xảy ra chuyện lớn như vậy?
Hơn nữa, người khởi xướng và tạo thành hết thảy những chuyện này, vốn không phải Dạ Thử Vương, kẻ mà cô ta vẫn luôn phòng bị, mà là... Hứa Thâm?
Là thủ hạ của cô ta?
Một tên thân vệ?
Chờ đến lúc Nghĩ Hậu màu đỏ tươi nhìn thấy đủ loại khung cảnh mà đối phương từng đại chiến cùng Hứa Thâm, bao gồm cả thời khắc đối phương bị Hứa Thâm trấn áp, phải quỳ xuống mặt đất, trong lòng cô ta lập tức dâng trào phẫn nộ và không sao tin nổi, cũng như tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Loại dung hợp trí nhớ này, không chỉ đơn giản là đứng bên ngoài bàng quan chứng kiến những nội dung hình ảnh được truyền phát đi, ngược lại, cô ta có thể thay thế đối phương, dung nhập vào trong đó, cũng như cảm nhận được vô cùng sâu sắc loại tư thế vô lực suy yếu cũng như lực lượng trấn áp khủng bố mà chính mình từng gặp phải.
Sau khi tên thân vệ mà cô ta đã chiêu mộ kia, lột xác thành vương, sức chiến đấu của hắn thực sự đã mạnh đến khoa trương.
Nhưng… cô ta còn nhớ, đối phương là hệ cảm giác mà?
Lấy đâu ra hệ cảm giác có thể trấn áp được thời gian?