"Hạ Thông!" Hứa Thâm kêu gọi.
Một bóng dáng trong suốt lập tức xuất hiện tại bên người Hứa Thâm, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Được Hứa Thâm ra hiệu, Hạ Thông lập tức tở mơ mắt, tìm tòi trong một đống thịt trước mắt, và rất nhanh đã chọn trúng một bộ phận, sau đó thân thể biến mất ở bên trong.
Không bao lâu sau, bóng dáng Hạ Thông đã quay trở về, khẽ gật gật đầu với Hứa Thâm.
Hứa Thâm cũng không tiếp tục khách khí thêm nữa, một bóng dáng trong suốt đã chui ra từ bên trong cái bóng của hắn, cầm theo một con dao phay trong tay.
Tuy lĩnh vực lấy nhỏ đổi lớn có thể áp chế những cục máu bên dưới kia, nhưng lại không thể chặt đứt quá khứ, chôn vùi tương lai, khiến cho một vị quân vương có thể tạm thời lột xác đến hình thái thứ hai như Nghĩ Hậu.
Dù dưới hiệu quả áp chế, hắn có thể làm cho Nghĩ Hậu suy biến trở về thời kỳ thiếu nữ, nhưng cấu tạo và thân thể của cô ta vẫn thuộc về cấp quân vương, chỉ có lực lượng và vẻ bề ngoài bị suy yếu mà thôi.
Có thể nói, cục máu trước mắt đang rơi vào trạng thái bị ướp lạnh, cứng đờ, như đặt bản thân vào trong tủ lạnh vậy, nhưng một khi thoát khỏi lĩnh vực, nó vẫn có thể khép lại, tái sinh.
Muốn hoàn toàn xóa sổ một vị quân vương, phải phá hủy linh hồn ý thức của người ấy.
Hoặc là ăn luôn.... bộ phận hạch tâm chứa đựng lực lượng bên trong thân thể!
Phốc!
Thân hình Mặc Vệ đột nhiên bước ra, hung hăng vung con dao phay chém vào hư vô.
Lúc này, tầng khôi giáp trên người Nghĩ Hậu màu đỏ tươi đã bị dỡ bỏ, chỉ còn lại một bộ quần áo mỏng manh, trong suốt, thoạt nhìn nhu nhược vô cùng.
Ở trước mặt Mặc Vệ hung ác, cô ta không thể ngăn cản được, liên tục bị con dao phay trong tay gã chém xuống, không ngừng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết và rên rĩ đầy thống khổ.
Rất nhanh, phần linh thể cũng bị chém nát, dần dần lụi tàn tiêu tán.
Trên một tầng ý nghĩa nào đó, hiện giờ Mặc Vệ đã là một loại năng lực tinh thần thuộc cấp độ quân vương, và ít nhất là trên phương diện linh thể, lực lượng của gã vượt xa Nghĩ Hậu chỉ nắm giữ một loại năng lực là thời gian kia.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho loại hành vi tự bạo trùng kích của người đầu trâu kia lại đáng sợ đến thế.
Gấp năm lần tự bạo linh hồn cũng tương đương với sát thương chân thực, đánh thẳng vào linh thể. Đây là loại công kích mà thân thể không thể ngăn cản được, trừ phi bao bọc tinh thần lực ra bên ngoài thân thể, từ đó miễn cưỡng chống đỡ một hồi.
Sau khi Mặc Vệ lui về bên trong cái bóng, Hứa Thâm lập tức ngồi xổm xuống, cẩn thận cảm nhận một hồi, sau đó lựa ra một vài mẩu có hình dạng khá đẹp mắt từ bên trong những cục thịt vụn rải rác dưới đất kia.
Có cục giống dâu tây, có cục giống quả lạnh, cũng có cục giống thịt thăn chua ngọt.
Toàn bộ chúng đều là thứ mà Hứa Thâm rất yêu thích nhưng vào thời điểm này, hắn lại cảm thấy hương vị của chúng rất khó ăn.
Quả nhiên, trong thân thể Nghĩ Hậu màu đỏ tươi này, vẫn không mang theo thứ mỹ vị chân chính.
Thứ hạch tâm nhất kia, luôn được giấu ở trên người 'Quá khứ thân' của Nghĩ Hậu.
Hứa Thâm đứng dậy, trực tiếp phun thứ trong miệng mình ra.
Hắn vốn là người kén ăn, không ngon thì không nuốt nổi.
"Mấy người giải quyết những thứ còn lại đi." Hứa Thâm nói với Hải Tước và người đầu trâu.
Ngay lập tức, máu tươi từ dưới lòng bàn chân Hứa Thâm lan tràn ra ngoài, nhanh chóng thu thập toàn bộ máu thịt rải rác khắp nơi dưới đất, rồi bao bọc, hòa tan toàn bộ chúng nó.
Máu tươi giống một loại axit mạnh, trực tiếp bao phủ, tiêu hóa, toàn bộ những cục máu thịt kia.
"Chừa cho anh một chút." Người đầu trâu kêu to
"Không cho anh." Hải Tước lạnh lùng đáp lại.
Người đầu trâu bực bội: "Em… người đàn bà như em thật quá mức tàn nhẫn mà, anh chính là chồng của em đó!"
Hải Tước chỉ lộ ra một nụ ‘Cười mỉm’ nhưng vẻ mặt này làm cho người ta liên tưởng đến hai chữ: Ha ha.
Người đầu trâu lập tức khựng lại, hệt như vừa chịu đả kích cực mạnh, tức giận đến giậm chân, nhưng Hứa Thâm đang ở bên cạnh, gã cũng không dám lỗ mãng.
Trước mắt, con đàn bà khó giải quyết kia đã bị hắn giải quyết rồi, gã thực sự lo lắng Hứa Thâm sẽ tới tìm mình phiền toái, muốn tính toán nợ nần lúc trước.
Nhưng Hứa Thâm lại không thèm quan tâm tới người đầu trâu, hắn bình thản tấm áo choàng màu đỏ tươi từ trong vũng máu tươi kia lên, thử dung hợp với nó, lại bắt gặp một loại cảm giác tối nghĩa dị thường.
Hứa Thâm rất quen thuộc với loại cảm giác này, là chỉ số quyền trọng của khư binh chịu tải trong cơ thể đã đạt tới cực hạn.
Trong lòng hắn không khỏi sinh ra một chút mừng rỡ.
Quả nhiên, kiện khư binh này là chân thật, tuy nó nằm trong tay tương lai thân của Nghĩ Hậu, nhưng cũng là thứ cô ta vừa đạt được biển khư trở về.
Chính là khư binh cấp truyền thuyết!
Hứa Thâm cân nhắc một phen, lại dứt khoát lấy kiện khư binh mặt nạ từ trong cơ thể ra, luồng lực lượng ăn khớp với kiện khư binh kia, lập tức biến mất khỏi cơ thể.
Làm như vậy, hiện giờ trên người hắn chỉ còn lại khư binh tròng mắt.
Tuy mặt nạ ác quỷ làm bạn bên cạnh Hứa Thâm lâu nhất, nhưng so sánh giữa hai kiện, thì hiện giờ, khư binh tròng mắt càng thích hợp với hắn hơn.
Khi kiện khư binh này được phát động, nó sẽ biến nhỏ lại, dung nhập vào bên trong con mắt của hắn. Hiểu một cách đơn giản là, khi phát động, khư binh tròng mắt chỉ khiến cho con ngươi của hắn trở nên lớn hơn một chút thôi, không phát sinh bất cứ trạng thái dị thường nào.
Hiệu quả của nó vốn là suy yếu nguyền rủa, một khi phối hợp với năng lực lấy nhỏ đổi lớn và cường hóa của hắn, gần như chúng sẽ phát huy tác dụng áp chế đến mức tận cùng!
Nếu không, chỉ đơn thuần dựa vào năng lực suy yếu nguyền rủa của khư binh, hiệu quả sẽ tương đối bình thường, thậm chí chỉ có thể khiến cho quân vương ngứa ngáy một chút da lông thôi.
Làm như vậy, chỉ số quyền trọng chiếm cứ trong cơ thể Hứa Thâm chỉ còn lại 13.
"Không biết quyền trọng của tấm áo choàng này, có vượt qua 17 hay không?" Mang theo tâm trạng chờ mong, Hứa Thâm lại dung hợp áo choàng.
Lần này, tấm áo choàng nọ đã sinh ra phản ứng, nó thong thả mà biến mất trong tay hắn.
Hứa Thâm có cảm giác trên thân thể mình vừa có thêm một bộ phận.
Khư binh đã thành công dung hợp.