Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 874 - Chương 874: Nếu Không… Hắn Sẽ Ăn Không Ngon, Ngủ Không Yên Mất!

Chương 874: Nếu Không… Hắn Sẽ Ăn Không Ngon, Ngủ Không Yên Mất!
Chương 874: Nếu Không… Hắn Sẽ Ăn Không Ngon, Ngủ Không Yên Mất!

Nói cách khác, từ trong ký ức của 'Hiện tại thân' và 'Tương lai thân', tuyệt đối không thể tìm được 'Quá khứ thân'.

Bởi vì trí nhớ của quá khứ thân, chỉ một mình quá khứ thân mới có.

Phương thức này cũng góp phần bảo đảm tính bí mật tuyệt đối cho nơi mà quá khứ thân ẩn náu.

Kể cả thủ đoạn của Hạ Thông, cũng không thể dò xét được.

Bởi vì ngay cả bản thân Nghĩ Hậu cũng không biết, rốt cuộc quá khứ thân của mình đang trốn ở nơi nào.

Có lẽ chỉ khi thông qua một chút trói buộc trong khoảnh khắc linh hồn của nhau bị tách rời, những thân thể này mới có thể mơ hồ cảm nhận được một chút.

Nghĩa là trừ phi địch nhân có năng lực nô dịch linh hồn, mới đủ khả năng khống chế tương lai thân của cô ta đi tìm kiếm vị trí của quá khứ thân.

"Mỗi một Nghĩ Hậu như vậy chỉ sở hữu vẻn vẹn là một phần ba lực lượng, nhưng đã khủng bố như thế, đủ để quần ẩu với quân vương..."

Hứa Thâm cũng không khỏi tán thưởng với sự dũng mãnh của Nghĩ Hậu, là tán thưởng phát ra tự tận đáy lòng.

Dù cô ta chính là đối thủ, nhưng lại làm hắn cảm thấy khâm phục.

Nói chi tiết hơn, cô ta cũng thuộc cùng một loại người với Liễu cục, cả hai bọn họ đều làm hắn cảm thấy mặc cảm, tự ti.

Nếu không có Mai Phù hỗ trợ, kể cả khi hắn nắm giữ nhiều lực lượng hơn nữa, bên cạnh có đám Hải Tước, người đầu trâu giúp đỡ, vẫn chỉ có duy nhất một kết cục là bại mà thôi.

Cô ta thật sự là một đối thủ đáng sợ.

Nhưng mà… cũng bởi vì cô ta đáng sợ như vậy, cho nên Hứa Thâm nhất định phải giết chết cô ta!

Nếu không… hắn sẽ ăn không ngon, ngủ không yên mất!

Nghĩ đến đây, vẻ tán thưởng và khâm phục trong mắt Hứa Thâm đã chuyển thành sát ý băng hàn.

Trong lúc hắn suy tư, đầu ngón tay đã ngưng tụ ra một giọt máu tươi của Hải Tước, hắn dứt khoát ném nó đi, phát động năng lực.

Tinh chuẩn bắn trúng, một giọt máu này nhất định sẽ bắn trúng Nghĩ Hậu!

Rất nhanh, giọt máu tươi trên đầu ngón tay đã bay lên, run rẩy một hồi, lại chậm rãi rơi xuống.

Sắc mặt Hứa Thâm thoáng hiện vẻ âm trầm, năng lực thất bại rồi sao?

Hắn lại ném bỏ giọt máu tươi đi, sau đó phóng thích lĩnh vực lấy nhỏ đổi lớn và cường hóa đến mức tận cùng.

Đồng thời cũng để năng lực cường hóa tác dụng lên tinh chuẩn.

Giọt máu tươi nọ lại bay lên, lần này, sau khi nó rung động một hồi, cuối cùng đã chậm rãi bay về phía bên trái, nhưng chỉ bay được mấy mét, đã rơi xuống dưới.

Nhưng mấy mét này lại làm đôi mắt Hứa Thâm sáng lên.

Không cần phải nghi ngờ, năng lực đã có hiệu quả rồi!

Nghĩa là hắn hoàn toàn có thể truy tung được vị trí của cô ta!

Hắn nhìn thoáng qua phương hướng kia, trong lòng không sốt ruột, thay vào đó, hắn chuyển sang kiểm tra mặt đất bên dưới trước, chờ đến lúc xác nhận bản thân không có quên điều gì, mới lại lần nữa để cho Hải Tước dẫn đường, rồi thông qua cảm ứng giữa hai mẹ con bà ấy, hắn tìm được Linh Lục và con khư ngựa trắng kia.

Lúc này, Linh Lục đang khống chế con khư ngựa trắng, hai bên đọ sức với nhau, nhưng hiển nhiên trạng thái Linh Lục càng tốt hơn đối thủ của cô bé.

Bởi vì ngay lúc bọn họ trông thấy hai con khư này, Linh Lục đang vui vẻ ngồi trên lưng ngựa như một đứa nhỏ nghịch ngợm, mặc cho con khư bên dưới công kích như thế nào cũng không thể vùng thoát khỏi cô bé trên lưng.

Thậm chí con khư kia còn mở ra cái miệng quái dị ở trên lưng, muốn ăn luôn Linh Lục, nhưng cánh tay Linh Lục cũng biến thành cái miệng kỳ quái, cắn rách cái miệng của con khư kia, trên môi luôn cười tươi tắn, tuyệt không e ngại.

Hứa Thâm thấy Linh Lục đang chơi vui vẻ, cũng không khỏi lắc lắc đầu.

"Cậu không giết được cô ấy đâu, đừng uổng phí khí lực nữa." Con khư ngựa trắng vừa nhìn thấy Hứa Thâm trở về, trong mắt thoáng qua một chút kinh ngạc, lập tức không để ý tới Linh Lục đang ngồi trên người mình vui đùa ầm ĩ nữa. Đôi mắt ngựa chuyển thành âm trầm nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, nói.

Hứa Thâm lạnh nhạt nói: "Mày chỉ hiện tại hay là quá khứ?"

"Đương nhiên là chỉ quá khứ rồi."

Hứa Thâm thoáng khựng lại một chút, sau đó mặt không chút thay đổi, nói: "Hạ Thông."

Hạ Thông trong suốt lập tức hiện ra, lần này không cần hỏi gã cũng biết Hứa Thâm muốn phân phó gã làm cái gì rồi.

Hứa Thâm cũng không tiếp tục nhiều lời vô nghĩa, đã trực tiếp phát động lĩnh vực lấy nhỏ đổi lớn, lại áp chế con khư ngựa trắng, biến nó thành một chú ngựa con.

Con khư ngựa trắng hướng ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, nó phát ra một tiếng rít gào, nhưng không có chút năng lực phản kháng nào, rất nhanh đã bị Hạ Thông lục lọi trí nhớ.

Sau đó, Hạ Thông bày phần trí nhớ này ra cho Hứa Thâm xem.

Hứa Thâm đưa mắt nhìn sang, con khư ngựa trắng này là thú cưỡi mà Nghĩ Hậu hàng phục được sau khi trở thành quân vương, từ khi bị hàng phục đến nay, nó vẫn một mực đi theo ở bên người Nghĩ Hậu, làm thú cưỡi cho cô ta.

Tiếc nuối chính là, trong ký ức, bản thân nó cũng vẫn chưa từng nhìn thấy 'Quá khứ thân', chỉ nhìn thấy 'Hiện tại thân' ở bên trong huyết sào thôi.

Mà sở dĩ con khư ngựa trắng này bị Nghĩ Hậu phục tùng, sau đó lại nguyện ý đi theo cô ta, ngoại trừ vũ lực trấn áp, chẳng có thêm bất cứ loại thủ đoạn nào khác, chỉ vì nó quá cô độc mà thôi.

Trong chuỗi ký ức dài dòng của nó, hầu hết thời gian, nó đều đi lang thang xung quanh.

Kiếm ăn và ngủ chính là hai chuyện mà con khư ngựa trắng này làm mỗi ngày.

Nhưng một quá trình cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại như vậy sẽ trở nên cực kỳ đơn điệu, nhàm chán.

Nó muốn đi tìm kiếm bạn chơi, nhưng bản thân nó lại không thể khắc chế được năng lực của chính mình, lụi tàn hư thối, chỉ cần tới gần phạm vi xung quanh nó, đối phương sẽ bị loại năng lực này ảnh hưởng.

Đây cũng là nguyên nhân dẫn tới tình trạng, bên người nó không hề tồn tại bất cứ một con vật còn sống nào khác.

Trừ phi là khư cấp A càng mạnh hơn nó.

Nhưng dưới tình huống mấy con khư này chạm mặt với nhau, chúng nó chỉ muốn ăn sạch đối phương thôi.

Vì vậy, sau khi trải qua quãng thời gian cô độc quá lâu dài, trong một lần đi kiếm ăn, con khư ngựa trắng đã gặp Nghĩ Hậu.

Nghĩ Hậu chẳng những có thể áp chế nó, còn có thể tới gần nó, không hề bị năng lực của nó ảnh hưởng.

Hứa Thâm thầm đoán, hẳn là Nghĩ Hậu đã dùng năng lực thời gian để ngăn chặn quá trình lụi tàn hư thối.

Dù sao hư thối cũng là một loại biến hóa.

Mà thời gian lại là phương thức dễ dàng nhất để khống chế biến hóa.

Bình Luận (0)
Comment