Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 876 - Chương 876: Chuyện Quá Mức Vô Lý!

Chương 876: Chuyện Quá Mức Vô Lý!
Chương 876: Chuyện Quá Mức Vô Lý!

Ánh mắt Hứa Thâm trở nên ngưng trọng, hắn đã làm tốt phòng bị, đồng thời cũng kêu gọi Linh Lục đang đi theo phía sau con khư ngựa trắng trở lại trong thân thể Hải Tước.

Linh Lục nghe được lời nói của Hứa Thâm, chợt có một loại cảm giác tảng đá lớn trong lòng vừa được hạ xuống, khuôn mặt một lần nữa giãn ra, nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng rõ ràng là lúc này cô bé khôn khéo hơn rất nhiều so với lúc trước, chỉ dùng sức "Ừ" một tiếng, sau đó, cả người bị máu tươi của Hải Tước lao tới vây quanh, nhét vào trong thân thể Hứa Thâm.

Hứa Thâm xoay người nhảy xuống từ trên lưng con khư ngựa trắng, ngưng thần đánh giá bốn phía, nhưng không nhìn thấy nửa cái sợi nhân quả của Nghĩ Hậu, cũng không phát hiện được tung tích của cô ta.

Hứa Thâm suy tư một chút, rồi tiện tay nhặt một hòn đá lên, bắn ra, năng lực tinh chuẩn bao trùm phía trên hòn đá.

Hòn đá bay ra với tốc độ cực nhanh, nhưng ngay khi bay hơn mười mét, nó đã ngừng lại, chấn động trên không trung một hồi, sau đó rơi xuống dưới, hóa thành bột mịn.

Hứa Thâm chau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi hòn đá rơi xuống, đó là một gian nahf đổ nát thê lương, chung quanh đầy cỏ dại phủ kín.

Bỗng nhiên trong đầu hắn lóe lên một chút suy nghĩ, và kết hợp với trí nhớ của lão phụ, hắn đã nhận ra, nơi đó từng là trang viên của gia tộc Hải Sắt Vi.

Nhưng sau khi Nghĩ Hậu chuyển đi, tòa trang viên này đã trở nên hoang phế.

Cuối cùng, nó còn bị phá hủy trong một sự kiện nào đó.

Nhưng Nghĩ Hậu không hề có dự định quay lại nơi này tu sửa nó…

Nói chính xác hơn, hành vi của cô ta hoàn toàn tương phản với những người khác. Nếu là người khác, sau khi phát tài, chắc chắn bọn họ sẽ quay về xây dựng quê hương, biến quê hương của mình trở thành một nơi huy hoàng hơn, rực rỡ hơn, nhưng Nghĩ Hậu chẳng những không thèm ưu ái trọng điểm cho tiểu trấn Nguyệt Quang, ngược lại cô ta còn cực kỳ lạnh lùng với nơi này, giống như cố ý muốn nơi này một mực đắm chìm trong quá khứ vậy.

Hứa Thâm lại nhặt lên một hòn đá, ném mạnh về hướng ngược lại, sau đó vận dụng năng lực bao trùm lên nó. Hòn đá này bay được chừng bảy, tám mét, lại nhanh chóng quay ngược trở lại, nhắm thẳng về vị trí lúc trước, sau đó chấn động một lát, lại trực tiếp nổ tung ra, hóa thành bột mịn

Thông qua năng lực tập trung, hắn đã biết Nghĩ Hậu 'Mạt Di La' đang ở bên trong này.

Nhưng dùng bằng mắt thường, Hứa Thâm lại không thể nhìn thấy đối phương.

Điều này quá mức vô lý… rõ ràng hắn có thể nhìn thấy Mai Phù cơ mà?

Hứa Thâm hoàn toàn không tiếp thu loại suy nghĩ cho rằng 'Quá khứ thân' của Nghĩ Hậu có thể vượt qua cả Mai Phù.

Trên thực tế, kể cả khi đối phương vận dụng một loại năng lực bí mật đặc thù nào đó, hắn vẫn có thể cảm nhận được.

Suy cho cùng, dựa trên một trình độ nào đó, dường như thị giác kỳ dị của hắn có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ...

Trừ phi, Mạt Di La đang ẩn giấu ở một nơi nào đó tồn tại trong thời không khác.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Hứa Thâm chợt trở nên ngưng trọng, hắn bình tĩnh tiến lại gần vị trí hòn đá vừa bị nổ nát kia, chăm chú nhìn một lát, sau đó dứt khoát rút trường kiếm ra, nhắm thẳng vào vị trí hòn đá, yên lặng phát động năng lực tinh chuẩn.

Tam trọng kiếm trảm!

Phanh!

Kiếm phong đột ngột gào thét chém ra, khiến cho Hứa Thâm lập tức cảm nhận được năng lực tác dụng lên kiếm phong. Nó làm cho thanh kiếm trong tay hắn trở nên linh hoạt như thực sự đã sống dậy rồi.

Ngay sau đó, kiếm phong kia còn chủ động gia tốc tiến về một nơi nào đó, như thế bản thân nó thực sự có ý thức của riêng mình.

Nhưng tiếp theo, Hứa Thâm lại nhìn thấy thanh kiếm trong tay hắn… biến mất.

Đúng vậy, kiếm phong biến mất, kéo theo cả cánh tay Hứa Thâm nữa, tựa như cả thanh kiếm và cánh tay hắn đều bị lôi vào một vòng xoáy nước trong đầm lấy.

Trong lòng Hứa Thâm xuất hiện một loại cảm giác nguy cơ rất mạnh, nó nói cho hắn biết rằng, nếu bước vào trong đó, có khả năng sẽ một đi không trở về.

Dưới kinh hãi, hắn nhanh chóng thu lại năng lực của mình.

Tới lúc này, kiếm phong mới ngừng lại, Hứa Thâm cũng vội vàng kéo cánh tay trở về, và ngay lập tứcm, hắn có cảm giác như thế cánh tay của mình vừa xuyên qua vô số những mảnh vụn thủy tinh thật nhỏ, rồi bị nó cắt lên da, thậm chí hắn còn cảm nhận được cơn đau phát sinh do da thịt bị xé rách, khó có thể tưởng tượng nổi.

Và chờ tới khi cánh tay hắn hoàn toàn lui về, bên trên đã đầm đìa máu tươi.

Nhưng những giọt máu tươi kia lại nhúc nhích không ngừng, và rất nhanh chúng đã hoàn toàn bị thu lại bên trong thân thể.

Chỉ để lại một vết sẹo thật lớn lộ ra bên ngoài cánh tay.

Hứa Thâm thoáng giật mình khi nhìn thấy vết sẹo này.

Bởi vì trước đây, hắn cũng từng nhìn thấy vết sẹo này rồi.

Chính là khi hắn phụng mệnh đến khu Dạ Oanh chấp hành nhiệm vụ, vết sẹo nọ đã không một dấu hiệu xuất hiện ngay trên cánh tay hắn.

Lúc ấy, hắn không tìm được cách nào để làm vết sẹo kia khép lại, về sau, khi hắn trở thành quân vương, thân thể vỡ nát tan tành, lại Niết Bàn tái sinh trở thành thân thể quân vương, mới có thể tiêu trừ vết sẹo ấy, nhưng hiện giờ, vết sẹo này lại xuất hiện rồi.

Nhưng lần này, vết sẹo nọ chỉ lưu lại trên cánh tay hắn trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, sau đó thân thể đã chậm rãi chữa trị nó rồi.

Chỉ thấy vết sẹo kia từ từ co lại, sau đó hoàn toàn biến mất đi.

Cả quá trình cũng chỉ mất chừng một đến hai phút.

Nhưng Hứa Thâm lại rơi vào rung động, thật lâu vẫn không nói gì.

Căn cứ vào định luật săn bắn của khư thú, đôi bên phải ở cùng một tầng trong Khư giới, mới có thể tạo thành đột kích.

Bởi vậy, kể cả đại khư săn mồi là nhân loại, nó cũng phải từ tầng thứ tư trong Khư giới đi vào hiện thực, hoặc là phóng thích khư lực buông xuống đến hiện thực, bám vào trên người nhân loại, chờ sau khi con mồi bị lây nhiễm mức độ nặng, mới lôi kéo vào tầng thứ tư trong Khư giới.

Khư thú như thế, mà cuộc chiến giữa Hứa Thâm và Nghĩ Hậu cũng là như thế.

Hắn muốn làm cô ta bị thương, thì phải ở cùng một tiếp điểm thời gian với cô ta.

Bình Luận (0)
Comment