Nghĩa là tình huống vừa xảy ra với cánh tay và kiếm phong của hắn, vốn không phải là biến mất, mà chịu ảnh hưởng của năng lực truy tung, hai thứ ấy đã tiến vào tiết điểm thời không trong 'Quá khứ'…
Nói đơn giản hơn, Nghĩ Hậu đang ở trong quá khứ, vậy hắn phải trở lại quá khứ mới có thể công kích đến cô ta.
Lúc trước, dựa vào loại năng lực này, cô gái tóc màu lục có thể công kích đến Nghĩ Hậu đã bước vào quá khứ, là bởi vì tiết điểm thời gian trong quá khứ mà Nghĩ Hậu bước vào cũng không dài, chỉ khoảng vài phút trước đó, nhưng ngay lúc này, dường như 'Quá khứ thân' của Nghĩ Hậu, tồn tại mà Hứa Thâm đang đối mặt đây, lại ở trong quá khứ xa xăm hơn, trên tuyến thời gian lâu dài hơn rất nhiều.
Suy cho cùng, vết sẹo trên cánh tay hắn đã đủ để chứng minh điều này rồi, bởi vì vết sẹo kia vốn là sản phẩm do 'Quá khứ' tạo thành.
Bởi vậy, lúc trước, khi hắn bước đến khu Dạ Oanh, nó mới thể hiện ra.
Nói cách khác, cánh tay của hắn vừa quay về tiết điểm thời gian diễn ra tại khoảnh khắc hắn 'Đi đến khu Dạ Oanh', hơn nữa, khi hắn kéo nó về từ tiết điểm thời gian kia, nó đã bị thương, mới khiến cho vết thương này "Hiện ra" khi hắn ‘Đi đến khu Dạ Oanh"
Nhưng đó lại là chuyện của hai tháng trước rồi!
Mà mặc dù đã quay về quá khứ xa xăm như vậy, nhưng kiếm phong vẫn không thể tiếp xúc tới Nghĩ Hậu, nghĩa là cô ta đang lẩn trốn càng xa hơn trên tuyến thời gian.
Hứa Thâm nhìn mảnh không khí hư vô trước mắt, ánh mắt biến ảo không ngừng.
Nếu vừa rồi hắn không đúng lúc phanh lại, mà để cho năng lực mang theo mình bước vào tiếp điểm thời không xa xôi kia, mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào?
Hắn có một loại trực giác… khả năng cao là hắn sẽ bị một loại trật tự nào đó giết chết.
Mà dựa vào kết quả của vết sẹo trên cánh tay từ hai tháng trước kia mang lại, rốt cuộc phán đoán lúc trước của hắn cũng đã được kiểm chứng.
Hết thảy đều là chuyện đã sớm được định sẵn từ trước.
Nếu nói thời gian là một tuyến đường, thì trên thực tế, khi điện ảnh được truyền phát đi, thì nó đã kết thúc rồi, nghĩa là hắn chỉ xem được nhánh tin tức đã trải qua, được truyền phát tới trước mặt, nhưng trên thực tế, tương lai đã sớm hiện ra từ lâu rồi.
Mà tình huống này, cũng đưa cho hắn một phần đáp án.
Đáp án về kết quả giao chiến giữa hắn và Nghĩ Hậu.
Khi một trận chiến ở nơi này kết thúc, thì trận chiến mới đã bùng phát ở một nơi nào đó rồi, nếu chú ý đến chuyện này, thậm chí còn có thể thấy rõ được thắng bại từ trước.
Chỉ là thứ tương lai như vậy lại khiến Hứa Thâm không thể thừa nhận nổi.
Chẳng lẽ thời gian thật sự là điều không thể thay đổi được?
Và vận mệnh... Đều đã được định sẵn từ trước?
Cho nên đấu tranh hay từ bỏ, đều là phí công?
Nếu thực sự là như vậy, chẳng phải cuộc sống như một con cá mặn nằm chờ chết, không làm gì hết, chính là nhân sinh thoải mái nhất sao?
Ánh mắt Hứa Thâm lóe lên, hắn không thỏa mãn với kết cục như vậy.
Nếu không giết chết được tồn tại như Nghĩ Hậu 'Mạt Di La' kia, hắn sẽ ăn không ngon, ngủ không yên!
Nếu không thử, làm sao biết là không được?
Người có thể trở thành quân vương, tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Hứa Thâm hít sâu một hơi, trong ánh mắt xuất hiện vẻ ngưng trọng chưa từng có từ trước tới nay.
Ngay sau đó, hắn phóng ra lĩnh vực.
Lần này, hắn chỉ duy trì lĩnh vực trong phạm vi mười mét xung quanh thân thể.
Lĩnh vực cường hóa, tăng phúc!
Sau khi phát động lĩnh vực tăng cường, Hứa Thâm lại để năng lực cường hóa tác dụng lên năng lực tinh chuẩn.
Đồng thời, lĩnh vực sau tăng cường, cũng như tăng phúc, đều tác dụng lên năng lực tinh chuẩn.
Dưới trạng thái tăng phúc cực hạn, Hứa Thâm cũng phóng năng lực tinh chuẩn đến mức tận cùng, năng lượng bên trong tấm áo choàng màu đỏ tươi lập tức sôi trào, cuồn cuộn không ngừng cung cấp vận chuyển vào trong thân thể Hứa Thâm.
Khiến hai mắt hắn gần như sung huyết.
Lần này, hắn không định vung kiếm công kích, mà muốn dùng đôi mắt của mình, phát động tinh chuẩn bắn trúng Nghĩ Hậu!
Hắn muốn nhìn xem vị trí và nơi mà quá khứ thân của Nghĩ Hậu đang lẩn trốn!
Rất nhanh, Hứa Thâm đã cảm thấy thế giới trước mắt mình xảy ra biến hóa.
Thời không vặn vẹo, vô số màu sắc và quang ảnh loang lổ đan vào trước mắt hắn.
Cùng với đó là vô số bóng người lắc lư xẹt qua, và những gốc đại thụ sinh ra rồi lớn lên, những cọng cỏ dại cấp tốc sinh trưởng rồi vội vàng héo rũ dưới mặt đất.
Xuân đi thu đến, quá trình thời gian nhanh chóng biến hóa kia, lại diễn ra chỉ trong một chớp mắt.
Và dưới ảnh hưởng của trạng thái thời gian cấp tốc thay đổi này, con người cũng như ve sầu mùa thu, cả cuộc đời dài lâu cũng chỉ là một mùa thu ngắn ngủi mà thôi.
Dần dần, vô số quang ảnh biến hóa bắt đầu từ từ chậm lại.
Chờ tới khi đôi mắt của Hứa Thâm tập trung quan sát, gần đến mức tận cùng, giống như một mảnh sương mù dày đặc bị vén lên, tốc độ của thời gian chung quanh dần dần chậm lại chỉ còn một nửa.
Tầm mắt của hắn xuyên qua con sông dài vận mệnh, kéo dài xuyên suốt mấy chục năm thời gian, đi qua ban ngày và đêm tối [1], cuối cùng cũng thấy được 'Quá khứ'!!
[1]: nguyên văn - quang âm thời gian, quang âm là ban sáng - đêm tối.
"Cô giáo Mạt Di La đâu rồi?"
"Kỳ quái, vừa rồi cô ấy còn ở đây mà."
Trong một lớp học tại viện phúc lợi, mấy đứa nhỏ đang nghi hoặc nhìn quanh bốn phía.
Mà lúc này, ở trong đình viện bên ngoài lớp học, một bóng dáng duyên dáng tao nhã đang men theo bậc thang đi xuống dưới.
Cô gái này mặc một bộ váy liền áo có hình những bông hoa nhỏ, cách ăn mặc có chút tươi mát giản dị, nhưng từ trên người lại toát lên tư thế đoan trang, ung dung của người giàu có, phối hợp với gương mặt tuyệt mỹ giống hệt tinh linh, không cần một chút phấn son trang điểm gì, lại lộ ra vẻ trắng nõn, nhẹ nhàng và mộc mạc, không dính chút bùn nhơ, mang tới cho người ta một loại cảm giác, đối phương chính là một vị tinh linh tiên tử nơi ruộng đồng thuần chất.
Đây cũng là nguyên nhân mà bọn nhỏ đều thích đi tìm cô giáo Mạt Di La cùng chơi đùa.
Dù chúng chỉ là trẻ con nhưng trời sinh đã hướng về những tồn tại xinh đẹp rồi.