Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 878 - Chương 878: Đôi Mắt!

Chương 878: Đôi Mắt!
Chương 878: Đôi Mắt!

"Tiểu thư, người phải đi rồi sao?" Có một người phụ nữ trung niên đi tới từ một phía khác của đình viện, vừa nhìn thấy Mạt Di La, bà ta không khỏi mỉm cười hỏi, trong lời nói ẩn chứa sự kính trọng và nghe lời.

"Viện trưởng, tôi đã nói rồi mà, khi ở trong này, bà đừng gọi tôi là tiểu thư, tôi chỉ là một cô giáo dạy thay thôi." Trên gương mặt Mạt Di La vẫn luôn điềm tĩnh như thế, bất cứ lúc nào cũng bình thản, tựa như gặp biến cố cũng không sợ hãi, vậy mà lúc này, lại mang theo một tia bất đắc dĩ, nói.

"Đã biết rồi tiểu thư." Người phụ nữ trung niên cười cười gật đầu đáp lại.

Mạt Di La càng thêm bất đắc dĩ, cô ta phẩy tay một cái rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này, đi ra bên ngoài tiểu trấn.

Ở thời điểm này, tiểu trấn Nguyệt Quang cực kỳ náo nhiệt, dưới bàn tay kinh doanh, điều khiển của cô ta, cả tòa tiểu trấn đều trở nên cực kỳ phồn vinh, hưng thịnh.

Ban đầu, khắp nơi đều là những khu nhà dân thấp bé, nhưng về sau này, tất cả đều được sửa sang lại thành những tòa kiến trúc hình tháp vững vàng, thẳng tắp.

Chúng rất phù hợp với thẩm mỹ và nghi thức quý tộc của gia tộc Hải Sắt Vi bọn họ.

Mạt Di La bước lên con đường sạch sẽ được trải đầy đá vụn, những người đi đường đều nhận ra cô ta và mỉm cười, ân cần thăm hỏi.

"Tiểu thư Hải Sắt Vi, buổi sáng tốt lành nha."

"Đã mười một giờ rồi, không còn sớm nữa." Mạt Di La mỉm cười đáp lại.

"Tiểu thư Hải Sắt Vi, hôm nay tôi đã mua hai phần thịt bò, đưa cho ngài một phần nhé, thịt bò của nhà này rất tươi ngon." Có người đi đường còn nhiệt tình tiến lên phía trước nói.

Mạt Di La mỉm cười từ chối, nhưng đối phương cực kỳ nhiệt tình, khiến cô ta chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy, nhưng ngay khi người nọ không chú ý, cô ta lại lặng yên nhét một tờ tiền giấy vào trong túi tiền của đối phương.

Tờ tiền này đã đủ báo đáp đối phương rồi.

Cũng như những quý tộc địa chủ khác, một đường đi tới, có không ít người đều nhận ra Hải Sắt Vi.

Dù sao cả tòa tiểu trấn Nguyệt Quang này đều nằm dưới sự quản lý của gia tộc Hải Sắt Vi bọn họ.

Huống chi tiểu thư Hải Sắt Vi còn xinh đẹp như vậy, thiện lương như vậy, cư dân tiểu trấn đều cực kỳ yêu thích cô ta.

Không bao lâu sau, Mạt Di La đã đi tới một quán rượu trong tiểu trấn.

Người quản lý của quán rượu nọ vừa nhìn thấy Mạt Di La, đã vội vàng mời cô ta lên phòng khách quý trên lầu hai.

Rất nhanh, đã có hai bóng người từ bên ngoài bước vào bên trong phòng khách quý. Họ là một đôi nam nữ tuổi trẻ, đang cung kính đứng ở trước mặt Mạt Di La.

Mà lúc này, Mạt Di La cũng thu lại nụ cười trên mặt, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, và vài phần bễ nghễ như thế người đứng trên cao, hờ hững nhìn xuống chúng sinh.

Cô ta nhẹ giọng nói: "Lúc trước, ta bảo hai người đến khu Mẫu Hoàng làm chút chuyện, đã làm thỏa đáng hết chưa?"

"Bẩm điện hạ, chúng ta đã dựa theo mệnh lệnh của ngài, khắc tin tức kia xuống chiếc gối ngọc bên trong phòng ngủ của ngài." Thanh niên cung kính nói.

Mạt Di La nghe vậy, khẽ gật đầu lại lập tức nhìn về phía cô gái.

Cô gái nọ hiểu ý, lập tức kéo chiếc ba lô trên lưng xuống, lấy ra rất nhiều văn kiện.

Tất cả chúng đều là những chuyện còn tồn đọng cần xử lý ở bên trong cung Tuyết.

Mạt Di La lại làm như ngày thường, cầm những tập văn kiện kia lên, chuẩn bị phê duyệt.

Cô gái nọ thật cẩn thận dò hỏi: "Điện hạ, vì sao ngài không đến cung Tuyết xử lý những việc này?"

Mạt Di La cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt trả lời: "Ai không nguyện ý ở lại quê hương của mình chứ?"

"Vậy vì sao ngài không biến tiểu trấn Nguyệt Quang thành cung Tuyết?" Cô gái tò mò hỏi.

Sắc mặt thanh niên bên cạnh khẽ biến, lập tức mở miệng trách mắng: "Tiểu Niệm, đừng có nói xằng nói bậy."

Mạt Di La lại mỉm cười, không có tức giận, chỉ trả lời rằng: "Bởi vì hoàn cảnh địa lý của nơi này không thích hợp làm trung tâm, chờ thêm một đoạn thời gian nữa, ta sẽ quay về cung Tuyết, dù sao nơi này cũng không thể ở lâu được."

Nói đến đây, trong mắt cô ta thoáng xuất hiện một tia tiếc nuối.

Cô gái nọ rụt vai, có chút ngượng ngập, trong lòng lại nghĩ rằng, điện hạ đúng là người có cảm tính và lý tính cân bằng.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Mạt Di La có chút cảm giác, chợt ngẩng đầu nhìn lên.

Sắc mặt thanh niên kia khẽ biến, gã vội vàng nói: "Điện hạ, Tiểu Niệm còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngài đừng…"

Mạt Di La không nói chuyện, cô ta vẫn một mực dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn về một nơi nào đó giữa hư không.

Ngay sau đó, bỗng nhiên bóng dáng cô ta nhoáng lên một cái, trực tiếp biến mất ngay giữa gian phòng khách quý kia.

Cô ta cũng không rời đi, chỉ bước vào tầng thứ tư trong Khư giới thôi.

Ở nơi này, ánh sáng là một mảnh đen tối.

Và cả tòa tiểu trấn nọ tại tầng thứ tư trong Khư giới, chính là một khu vực đang đắm chìm vào khung cảnh thê lương, máu tanh, hoang dã, chung quanh còn có một chút hài cốt khư thú rơi rụng khắp nơi.

Chúng đều là những con đại khư từng bị Mạt Di La săn giết.

Bởi vì chúng hoạt động ở khu vực này, đã xúc phạm đến cô ta, rồi vì thế mà chết.

Nhưng lúc này, ánh mắt của cô ta lại đang nhìn thẳng vào một nơi nào đó ngay giữa hư không.

Dựa vào năng lực của mình, chỉ cần nằm trong tầm mắt, cô ta hoàn toàn có thể nhìn thấy vết tích của thời gian.

Vào lúc này, thời gian vốn đang nhẹ nhàng dao động như dòng nước, lại bỗng nhiên vặn vẹo.

Mà ở ngay trung tâm vặn vẹo đó, Mạt Di La lại trông thấy một đôi mắt.

Một đôi mắt đỏ bừng mà lạnh như băng!

Ngay khi hai bên đối diện với nhau, Mạt Di La lập tức cảm nhận được sát ý nồng đậm từ trong đôi mắt kia, mà ở giờ khắc này, cô ta cũng nhận ra chủ nhân của đôi mắt ấy.

Bình Luận (0)
Comment