"Không."
Số hai cũng không tiếp tục tìm tòi nghiên cứu thêm, lại nói: "Về thân phận của số một, tôi cũng chỉ có thể khoanh vùng đại khái thôi, nhưng cũng không dám bảo đảm nó hoàn toàn chính xác."
"Hả?"
"Dường như hắn có liên quan tới giáo hội Nguyệt Quang, hẳn là một vị quân vương nào đó bên trong giáo hội này." Số hai nói: "Ngoại trừ Giáo hoàng, bên trong giáo hội Nguyệt Quang còn có tứ đại quân vương. Hơn nữa, có vẻ như giáo hội Nguyệt Quang này cũng bao gồm một loại lực lượng bên ngoài nào đó... Nước ở đây che giấu rất sâu."
Giáo hội Nguyệt Quang... đôi mắt Hứa Thâm khẽ nheo lại, một mảnh hàn mang xẹt qua.
"Vậy còn anh?" Hứa Thâm lại hỏi.
"Tôi còn chưa xác nhận được anh có nguyện ý hợp tác với tôi hay không mà?" Số hai bất đắc dĩ nói.
Hứa Thâm nói: "Dù sao anh cũng không để ý đến chuyện bại lộ thân phận."
"Đúng là tôi không sợ, nhưng thứ này nó cũng giống quần lót ấy, mặc vào kiểu gì cũng mang đến một chút cảm giác an toàn hơn, nếu thực sự cởi ra, đương nhiên là lộ hết cả rồi." Số hai ví von thật là hình tượng.
"Vậy cần phải xem chuyện hợp tác mà anh nói là gì." Hứa Thâm nói.
Số hai cười nói: "Đơn giản chỉ là đi biển khư thăm dò rồi giao dịch khư binh các loại, vậy thôi, chắc không có vấn đề gì chứ?"
Hứa Thâm ngẫm lại cũng thấy đúng, mới nói: "Nếu chỉ là những chuyện này, đúng là không có vấn đề gì."
"Sảng khoái." Số hai khẽ cười nói: "Tôi cũng là người nội thành, thuộc Lâm gia một trong bảy đại gia tộc, hẳn là trước kia Lâm gia chúng tôi chẳng qua lại gì cũng như không có xúc phạm đến Hứa tiên sinh."
"Ừm?" Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, chợt nghĩ đến những lời khuyên bảo lúc trước của đối phương, cuối cùng trong lòng cũng hiểu rõ.
"Lúc trước tôi khuyên anh đừng tham gia vào chuyện của Giang gia, chỉ vì không muốn là địch của số mười thôi, dù sao Lâm gia chúng tôi cũng nhận được lời mời của Hàn gia, nhưng hiện giờ Hàn gia đã mất, tôi cũng chẳng cần rối rắm nhiều chuyện như vậy nữa." Số hai khẽ cười nói: "Hẳn là số mười sẽ không trách móc mấy chi tiết nhỏ nhặt này? Về sau có số mười móc nối, chúng tôi còn có thể tiếp xúc thân cận hơn cùng Giang gia, đè mấy gia tộc huênh hoang, nổi trội khác xuống."
Hứa Thâm chăm chú liếc nhìn đối phương một cái, mới mở miệng hỏi: "Anh là người thứ hai xuất hiện trong hội Hỗ Trợ này?"
"Ừm, thời điểm tôi đến đây, số một đã có mặt rồi." Số hai trả lời, trong lòng có chút không thoải mái vì Hứa Thâm chuyển đổi vấn đề quá mức đột ngột.
"Chỉ có một mình số một thôi sao?"
"Đúng vậy, làm sao thế?"
Hứa Thâm thầm nghĩ quả nhiên là vậy, cũng nhanh chóng lên tiếng nói: "Vừa rồi số một có nói, năm vị quân chủ của hội nghị cũng ở trong hội Hỗ Trợ này, chỉ là bọn họ tạm thời rời khỏi nơi đây thôi, chờ đến khi thủy tinh Linh Bí có mặt đủ nhiều, bọn họ sẽ xuất hiện."
Số hai sửng sốt một chút, qua hai giây sau mới nói: "Vậy cũng chẳng có gì, đến lúc ấy, nếu quân chủ của hội nghị muốn, cứ cho bọn họ là được, dù sao chúng ta cũng không có cơ hội sưu tập đủ mấy thứ này. Lại nói, kể cả chúng ta có cho, thì năm vị quân chủ kia có đủ để chia nhau hay không chứ?"
Lời nói của số hai vừa mang một chút ý vị trêu chọc vừa kèm theo một tia không có ý tốt.
Hứa Thâm không khỏi nở nụ cười, số hai này cũng là một tên xấu xa.
"Phỏng chừng bọn họ sẽ giải quyết bằng trò chơi đoán số [1]." Hứa Thâm mỉm cười nói.
[1]: Trò chơi đoán số hay còn gọi là Morra, là một trò chơi tay có từ hàng nghìn năm trước thời La Mã và Hy Lạp cổ đại. Mỗi người chơi đồng thời để lộ bàn tay của họ, mở rộng bất kỳ số ngón tay nào và gọi ra một số. Bất kỳ người chơi nào đoán thành công tổng số ngón tay được tiết lộ bởi tất cả người chơi cộng lại sẽ ghi được một điểm.
"Phỏng chừng cuộc chiến nọ sẽ vô cùng kịch liệt đó nha." Số hai nở nụ cười.
Hứa Thâm hỏi: "Anh biết được bao nhiêu về quân chủ?"
"Sao vậy? Chẳng lẽ anh muốn khiêu chiến quân chủ?" Số hai nhạy bén hỏi.
"Tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi. Thêm nữa, đã ngồi lên vị trí của chúng ta rồi, thì ai không tò mò về quân chủ?" Hứa Thâm tùy ý nói.
Số hai gật đầu: "Cũng đúng. Ừm… theo Lâm gia chúng tôi biết được, những vị quân chủ ấy đều rất mạnh. Nhưng chưa một ai được chứng kiến bọn họ chân chính để lộ ra lực lượng của mình. Gần như những người có gan khiêu chiến quân vương, đều biến mất. Có người còn nhìn thấy quân vương đã chết đi, ở bên cạnh vị Ngục Chủ nọ làm tôi tớ, nhưng với tư thế là vong hồn. Tóm lại đừng tùy tiện thử làm chuyện này, trừ phi trong tay anh có một kiện khư binh truyền thuyết hoàn mỹ tương xứng."
Gã lại nói lời thấm thía: "Có khả năng anh còn chưa biết một kiện khư binh truyền thuyết hoàn mỹ tương xứng sẽ làm chiến lực của một vị quân vương tăng lên kinh khủng đến mức nào đâu, có thể nói là nó vượt quá sức tưởng tượng của anh, là gấp mười lần thậm chí là gấp trăm lần tăng phúc! Nói chung là hoàn toàn không hợp lẽ thường!"
"Vậy khư binh của Lâm gia các anh thì sao? Có hoàn mỹ tương xứng không?" Hứa Thâm hỏi.
Dường như số hai hơi nghẹn lại một chút, hồi lâu sau mới nói: "Hứa huynh, anh luôn hỏi thăm chuyện nhà người ta như vậy, thực sự không phúc hậu chút nào."
"Được rồi, sau này có gì cần lại nói sau." Hứa Thâm cười cười nói.
"Khoan đã." Số hai gọi Hứa Thâm lại, chợt tò mò hỏi: "Hàn gia kia đã bị anh và Giang gia liên thủ trấn áp, chắc là kiện chí bảo Quỷ Bộ Binh Thư của Hàn gia đang nằm trong tay anh rồi?"
"Vì sao anh lại nghĩ như vậy?" Hứa Thâm hỏi lại.
"Không có thứ này làm thù lao, dựa vào cái gì mà anh giúp Giang gia chứ?" Số hai hỏi lại.
"Có lẽ là tôi cam tâm tình nguyện."
"Vậy ư..." Số hai cười lạnh.
Đến đây, Hứa Thâm kết thúc nói chuyện riêng, trở lại bên trong hội Hỗ Trợ.
Mọi người còn đang say sưa nói chuyện về nội thành, Hứa Thâm nhìn người mới số 15 kia, bình tĩnh mở miệng dò hỏi: "Anh là quân vương hay hình thái thứ hai?"
"Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho anh?" Số 15 sở hữu chất giọng của một thanh niên bướng bỉnh, thoáng hiện một chút lạnh lùng, kiêu ngạo nói.
Đầu Sói nghe vậy, lập tức nói với số 15: "Người mới, cậu đừng quá kiêu ngạo nha, cẩn thận số mười chỉ dùng một chút thời gian là tìm được cậu, sau đó đánh cho cậu một trận đó."