Gã nói rất bình thường, nhưng số 15 nghe nói như thế lại giống bị chọc giận: "Vậy cứ để hắn tìm đến chỗ tôi thử xem, còn có anh nữa, anh nói nhiều quá đấy, còn lắm miệng cẩn thận tôi xé nát cái miệng của anh ra!"
Đầu Sói sửng sốt, chợt cười nói: "Cậu chỉ là một tồn tại hình thái thứ hai, kiêu ngạo cái quái gì chứ? Còn đòi xé nát cái miệng của tôi, cậu có bản lĩnh thì báo địa chỉ, chúng ta một chọi một!"
"Anh đừng có để tôi tìm được anh!" Số 15 âm trầm nói.
Số năm nói với Hứa Thâm: "Đại lão, đầu óc của người mới tới này có chút không bình thường, anh đừng để ý đến hắn. Trước kia cũng có vài tên hình thái thứ hai đầu óc không bình thường tiến vào nơi đây như vậy, nhưng rất nhanh thôi thủy tinh của bọn họ sẽ đổi chủ."
Hứa Thâm thấy vậy cũng không nhiều lời, dù sao chỉ cần không bại lộ, thì người ở trong này cũng rất khó nhìn thấu thân phận ngoài hiện thực của đối phương.
Bởi vậy dù đối mặt với quân vương cũng không cần quá mức thận trọng.
"Đầu óc của mày mới không bình thường, kể cả khi mày chết rồi tao cũng không chết được đâu." Số 15 cả giận nói.
Số năm cười nhạo, lười phản ứng với gã.
Hứa Thâm thấy không còn việc gì khác, cũng nói lời từ biệt với mọi người rồi offline.
Đêm đó, Hàn Liệt quay về, đồng thời đi theo phía sau gã, còn có ba bóng người khác.
Người dẫn đầu là một thần phụ mặc hoa bào, thoạt nhìn ung dung tao nhã, nét mặt từ bi, ánh mắt thâm thúy lại bao hàm quang mang trí tuệ, nhưng dáng vẻ chỉ là một vị trung niên.
Ở sau lưng thần phụ có hai hình thái thứ hai giống như người hầu, một nam một nữ, đều đeo mặt nạ, phân biệt là chuột và dê.
Hứa Thâm liếc mắt một cái đã nhìn ra, vị thần phụ này là quân vương.
Nói như vậy, ngay từ đầu ở trong thành này, ngoại trừ Nghĩ Hậu và Dạ Thử Vương, vẫn còn vị quân vương thứ ba.
"Một mình đến ước hẹn, khá là can đảm." Hứa Thâm nói với thần phụ nọ, đồng thời cũng mời đối phương ngồi dùng tiệc tối.
Ánh mắt bên dưới lớp mặt nạ chuột của người sau lưng thần phụ lộ ra một mảnh giận dữ khá rõ ràng, lời nói của Hứa Thâm trực tiếp bỏ qua bọn họ rồi còn gì?
"Tôi tin tưởng vào trí tuệ và sự lựa chọn của thành chủ thành Quang Minh. Hơn nữa, chúng tôi tới đây bàn chuyện hợp tác, không cần gióng trống khua chiêng như vậy." Thần phụ nọ mỉm cười, rồi đi tới bên cạnh bàn ăn, ngồi xuống.
Hứa Thâm khẽ gật đầu, ra hiệu cho Hàn Liệt cũng ngồi xuống.
Hàn Liệt thấy vậy, khá là hiểu ý, nhanh chóng ngồi xuống đối diện vị thần phụ nọ, còn Hứa Thâm ngồi ở vị trí chủ tọa của chiếc bàn dài.
"Nghe nói nếu tôi nguyện ý gia nhập, thì bên phía mấy người sẽ có bốn vị quân vương. Nói vậy, hai vị quân vương khác ở nơi nào?" Hứa Thâm mỉm cười hỏi.
Thần phụ nhẹ giọng nói: "Bọn họ đều ở thành Để khác. Nói cho cùng, nếu tất cả chúng tôi cùng ở trong này, tiểu thư Mạt Di La sẽ có ý kiến."
"Lúc trước ông từng hợp tác với Mạt Di La rồi?"
"Không có, dường như tiểu thư Mạt Di La không có hứng thú với chuyện này, nhưng cô ấy cũng không phản đối chuyện của chúng tôi." Thần phụ mỉm cười nói.
Hứa Thâm khẽ gật đầu, đúng là Mạt Di La khá thích an nhàn, cũng tương đối buông thả chuyện thống trị sáu khu, mới khiến cho các khu đều xuất hiện dị giáo đồ, còn để người ở nội thành đến nơi này xây dựng thế lực làm địa đầu xà, làm xằng làm bậy.
"Có bao nhiêu người biết được tin tức đêm nay ông sẽ đến nơi ước hẹn?" Hứa Thâm chăm chú nhìn thần phụ nọ.
Cùng lúc đó, đôi mắt của chuột và dê ở sau lưng thần phụ lập tức trở nên nghiêm nghị, đôi bàn tay vốn đang đan chéo nhau trước bụng bọn họ, lại khẽ dùng sức, căng thẳng hơn vài phần.
Vẻ mặt thần phụ không thay đổi, vẫn duy trì nụ cười mỉm như trước, nói: "Tôi nghe theo lời Hàn Liệt tiên sinh nói, nên không có tăng thêm, chỉ dẫn theo hai vị tùy tùng này đi tới làm nền, tránh để một mình cô đơn, khiến cho Hứa tiên sinh chê cười vì gia cảnh quá mức nghèo nàn, mộc mạc."
Hứa Thâm chăm chú nhìn đối phương một lát, mới chậm rãi gật đầu, nói: "Ông có biết Phản Nội Quân mấy người đã sớm bị hội nghị thống trị bên kia chú ý tới không? Nên nói, gia nhập cùng mấy người, cũng tương đương với tự tìm đường chết!"
Thần phụ đón lấy ánh mắt của Hứa Thâm, nhưng nụ cười trên môi vẫn không thay đổi: "Vậy vì sao Hứa tiên sinh còn mời tôi tới đây?"
"Vì sao tôi không thể giải quyết mấy người thay hội nghị?" Hứa Thâm lặng lẽ nhìn người nọ, ánh mắt không nhìn ra vui giận sát khí hay mềm lòng.
Thần phụ cười cười: "Hứa tiên sinh đừng thử nữa. Đúng là hội nghị biết chúng tôi tồn tại, chúng tôi cũng hiểu hội nghị đã biết chúng tôi tồn tại rồi, càng biết được chuyện hội nghị dự tính chờ đợi cho đến khi chúng tôi triệu tập đủ quân vương, sẽ tới nhổ tận gốc. Nhưng loại chuyện này cũng không thể thay đổi được quyết tâm của chúng tôi, ngược lại chỉ làm cho hành động của chúng tôi càng thêm kiên quyết, càng thêm bí mật, càng thêm ra sức vì nghiệp lớn mà thôi!"
"À?" Hứa Thâm khẽ nheo mắt: "Nói như vậy, số lượng quân vương của Phản Nội Quân mấy người cũng không chỉ dừng lại ở con số kia?"
Thần phụ thần bí mỉm cười, nói: "Phải chăng tôi nói ra chuyện này sẽ khiến Hứa tiên sinh tăng thêm tin tưởng, mà thuyết phục được Hứa tiên sinh gia nhập?"
Hứa Thâm nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, cân nhắc nói: "Xem ra không gia nhập vào quý quân là không thể nhận được tin tức nội bộ chân chính rồi, thậm chí kể cả khi đồng ý gia nhập, cũng chưa chắc đã có thể nhận được toàn bộ. Một khi đã như vậy, tôi với mấy người chuyển sang tâm sự chuyện hợp tác thôi."
"Hứa tiên sinh thật sự không muốn gia nhập cùng chúng tôi ư?" Ánh mắt thần phụ nọ thoáng hiện một chút thất vọng và tiếc nuối, nhưng tựa như ông ta đã đoán chuyện này từ trước rồi.
"Cho tôi tình báo về chiến lực của quân chủ, một phần tình báo đổi lại tôi sẽ thay mấy người giải quyết một quân vương trong nội thành." Hứa Thâm nhẹ giọng nói: "Giao dịch này như thế nào?"
"Đương nhiên là Hứa tiên sinh buôn bán lời rồi." Thần phụ thoáng hiện chút bất đắc dĩ nói: "Tình báo về quân chủ vốn không thể tiết lộ, muốn đạt được đều phải dùng sinh mệnh đi trao đổi, nhưng mà... Chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp đi thu thập một chút, hi vọng Hứa tiên sinh đừng nuốt lời."
"Đương nhiên sẽ không." Hứa Thâm thấy vậy, mới bưng chén rượu lên: "Hợp tác vui vẻ."
"Vui vẻ." Hàn Liệt phụ họa theo.
"Vui vẻ." Thần phụ nọ mỉm cười.