Tinh Quân sửng sốt, không nhịn được nói với Hứa Thâm: "Nghe nói Giáo hoàng Nguyệt Quang kia là một nhân vật nguy hiểm, tuy không phải quân chủ, nhưng lại tương đối đáng sợ. Giáo hội Nguyệt Quang này đã tồn tại từ rất lâu rồi. Mà chưa hết, tôi còn nghe nói, dường như có một đoạn thần thoại cổ xưa đồn rằng trong giáo hội này có Thần Chích tọa trấn, và kể cả bảy đại gia tộc cũng không dám trêu chọc vào bọn họ đâu, hay là chúng ta..."
"Có Thần Chích tọa trấn?" Hứa Thâm nhìn về phía Tinh Quân, mở miệng hỏi: "Anh cảm thấy trên thế gian này có Thần?"
Tinh Quân khẽ há miệng, rồi lắc đầu nói: "Tôi chưa nhìn thấy, nhưng theo suy nghĩ của tôi, có lẽ chuyện này là sự thực."
"Nếu thực sự có Thần, thì Thần này đứng ở bên kia, làm sao có thể dung túng cho khư đến đồ sát nhân loại?" Hứa Thâm hỏi ngược lại.
Tinh Quân cười khổ: "Có lẽ Thần không hề có tình cảm, cho nên bọn họ không thèm để ý tới chúng sinh bị tàn sát. Và Thần Chích chỉ là một danh từ mà thôi."
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, hắn chỉ liếc mắt nhìn Tinh Quân một cái, không nói gì nữa. Mãi một lúc lâu sau, hắn mới cân nhắc nói: "Mặc kệ như thế nào, chúng ta cứ đi qua bên đó tìm hiểu một chút đã."
Thấy Hứa Thâm vẫn cố chấp như thế, trong lòng Tinh Quân đầy bất đắc dĩ, nhưng không tiếp tục khuyên bảo thêm.
Hai người nhanh chóng đi thẳng một đường, tới tổng bộ của giáo hội Nguyệt Quang.
Tòa giáo đường này cực kỳ hùng vĩ khí phái, như một tác phẩm nghệ thuật được tỉ mỉ điêu khắc mà thành. Trên thực tế, dù chỉ bắt tay vào kiến tạo một mô hình tinh tế kiểu này cũng vô cùng phức tạp và gian nan, càng đừng nói tới một tòa giáo đường thực thể to lớn nguy nga trước mắt.
Có ba bóng dáng nguy nga một mực đứng sừng sững bên ngoài giáo đường. Đó chính là Thần Chích mà giáo hội Nguyệt Quang thờ phụng.
Thần linh, Nguyệt Chủ.
Thần thị, Nguyệt Chi Thiên Sứ.
Hai thiên sứ với dáng người thướt tha, tao nhã, thánh khiết, đang vây quanh bên người Nguyệt Chủ.
Mà gương mặt từ bi của Nguyệt Chủ kia được điêu khắc rất sống động, đối phương có hình dáng và dung mạo của một thanh niên cao lớn, vĩ ngạn.
Hứa Thâm nhìn thoáng qua người này, lập tức cảm nhận được một chút trúc trắc, không được tự nhiên.
Hắn chợt phát hiện hai bức tượng của Nguyệt Chi Thiên Sứ, một mực hầu hạ bên cạnh đối phương, lại có vẻ chân thật hơn. Còn bản thân Nguyệt Chủ lại mang đến cho người ta một loại cảm giác trống rỗng giả dối.
Nhìn chăm chú một hồi, bỗng nhiên Hứa Thâm lại có cảm giác, dường như hai bức tượng Nguyệt Chi Thiên Sứ kia đã sống lại, trong đôi mắt bọn họ phát ra một tia thần quang, thậm chí cả hai người này còn quay đầu lại đánh giá hắn.
Ngay tại khoảnh khắc hai bên đối diện với nhau, Hứa Thâm chợt cảm nhận được một loại cực đoan khác thường truyền tới từ phía đối phương.
Là cực kỳ tà ác, cực kỳ vặn vẹo…
Chỉ trong nháy mắt, loại tạp niệm không? lồ này lập tức đánh sâu vào trong đầu hắn, khiến cho cơ thể hắn dâng trào một loại cảm giác tràng vị sôi sục, vô cùng muốn nôn mửa.
Hắn lập tức giật mình tỉnh lại.
Tới tận lúc này, hắn mới phát hiện, hết thảy mọi thứ trong hiện thực vẫn duy trì nguyên dạng, và có vẻ như tất cả những gì hắn vừa trông thấy, vừa cảm nhận được … chỉ là ảo giác.
Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, hắn lại đưa mắt nhìn về phía Nguyệt Chủ kia, chợt phát hiện Nguyệt Chủ ở chính giữa tựa như một tảng đá chết, mặc kệ hắn chăm chú nhìn vào gương mặt đối phương như thế nào, dung mạo cứng đờ ấy cũng không có bất cứ biến hóa gì.
Trái ngược với hai bức tượng thiên sứ bên cạnh, bọn họ rất quỷ dị, khiến cho hắn không dám nhìn nhiều.
"Ừm?" Bỗng nhiên, Hứa Thâm nhìn thấy bóng dáng Mai Phù, cô đang ngồi ngay trên đỉnh đầu Nguyệt Chủ, đung đưa cẳng chân trắng nõn trên cao, thậm chí còn cười hì hì vuốt ve cái đầu của Nguyệt Chủ.
Hứa Thâm thu hồi ánh mắt, chợt nghĩ đến những lời Tinh Quân vừa nói, trong lòng không khỏi cảm thấy một tia kinh dị.
Chẳng lẽ trên đời này thực sự có Thần Chích?
Mãi cho đến lúc này, loại ảo giác do hai bức tượng thiên sứ kia mang lại vẫn còn mới mẻ trong trí nhớ của hắn, khiến hắn thực sự không dám tiếp tục nhìn nhiều.
Phải biết rằng, hiện giờ hắn chính là quân vương, đã đi tới trình độ đỉnh điểm của nhân loại, tượng đương với điểm cuối trong chuỗi tiến hóa của sinh mệnh rồi, vậy mà vẫn có thứ làm hắn phải sợ hãi thành như vậy?
Chẳng lẽ bên trên vẫn còn có cấp bậc khác? Và chẳng lẽ cấp bậc bên trên đó chính là thành Thần?
Nghĩ đến đây, Hứa Thâm không khỏi nhìn thoáng qua Mai Phù.
Nếu nói như vậy, chẳng phải Mai Phù chính là một vị... Thần?
Nhìn thấy dáng vẻ trắng nõn đáng yêu của Mai Phù, bỗng nhiên đáy lòng Hứa Thâm mềm đi, nếu có Thần, có lẽ Thần sẽ có dáng vẻ như cô ấy?
Hắn lại nhìn thoáng qua bức tượng điêu khắc hai thiên sứ bên cạnh, lần này mới phát hiện, có vẻ như hai bức tượng ấy đã trở nên bình thường hơn lúc trước rất nhiều, cứ như thế lúc trước chỉ là ảo giác thôi, còn hiện giờ, dù hai bức tượng thiên sứ nọ được điêu khắc vô cùng sống động, nhưng không còn sống động đến trình độ làm cho người khác có cảm giác chúng đã sống lại nữa.
Hứa Thâm khẽ nhíu mày, rồi lắc lắc đầu, có lẽ chuyện vừa rồi đúng là hắn đã suy nghĩ quá nhiều mà tạo thành ảo giác…
Hắn không nghĩ nhiều thêm nữa, lại nhanh chóng đi theo Tinh Quân đang vượt qua những bức tượng điêu khắc nọ, tiến vào bên trong thần điện Nguyệt Quang.
Bên trong thần điện của giáo đường là một mảnh đèn đuốc sáng trưng, lúc này, màn đêm vừa buông xuống không lâu, vậy mà bên trong giáo đường đã có khá nhiều tín đồ tụ tập lại, lắng nghe buổi cầu nguyện ban đêm.
Giáo hội Nguyệt Quang là đệ nhất đại giáo của nội thành, vị Thần chủ yếu mà bọn họ thờ phụng chính là Nguyệt Chủ. Tiếp sau vị Thần này, bọn họ còn tuyên truyền thần thoại tín ngưỡng hoàn chỉnh của mình, như nữ thần Hắc Dạ, nữ thần Thú Liệp (săn thú)… vân vân.
Tất cả những vị Thần này đều là người hầu, thuộc hạ của Nguyệt Chủ, tựa như bên trong một vài câu chuyện thần thoại cổ xưa nào đó, trên thế gian có Thần Vương, có Thần Hậu, có Thần Tình Yêu… vân vân, mỗi một vị Thần đều tự quản lý phần mà mình phụ trách.
"Sương mù bao phủ thế gian, khiến cho ánh sáng chân lý không thể bao dung đại địa."
"Sinh mệnh chân thật chỉ có thể được trông thấy khi vứt bỏ chính mình..."
Từng âm thanh thấp giọng ngâm xướng không ngừng quanh quẩn bên trong giáo đường.