Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 946 - Chương 946: Đúng Là Tai Tiếng Lan Ra Ngàn Dặm!!!

Chương 946: Đúng Là Tai Tiếng Lan Ra Ngàn Dặm!!!
Chương 946: Đúng Là Tai Tiếng Lan Ra Ngàn Dặm!!!

Hứa Thâm hỏi: "Có phải mấy người đang giam giữ một con đại khư cấp A, thân thể được một mái tóc đan xen vào nhau mà thành?"

"Hả" Ánh mắt Tần Phi Chu khẽ động, chợt mở miệng hỏi: "Hai vị, nên xưng hô như thế nào?"

"Thành chủ thành Quang Minh, Hứa Thâm."

"Thành chủ thành Tinh Sầu, Tinh Quân."

"Hoá ra là hai vị thành chủ thành Để..."

Tần Phi Chu không khỏi chăm chú nhìn về phía Hứa Thâm.

Đoạn thời gian trước, lão có nghe đồn về Hàn gia, mà hiện giờ dư âm của chuyện này vẫn còn quanh quẩn khắp nội thành.

Nghe nói Mặc gia bên kia cũng xảy ra chuyện, mà chuyện đó còn có liên quan tới vị thành chủ thành Quang Minh này.

Đúng là tai tiếng lan ra ngàn dặm.

"Con đại khư kia gây loạn khắp nơi trong Tần gia, đã bị chúng tôi trấn áp rồi." Thanh niên quân vương bên cạnh lão giả nọ cũng nhìn ra Hứa Thâm và Tinh Quân không dễ chọc, nhưng tâm trạng vẫn có chút khó chịu, suy cho cùng, đây cũng là Tần gia của bọn họ.

"Nếu hai người muốn, chúng tôi có thể bán nó cho hai người."

"Bán?" Đôi mắt Hứa Thâm nheo lại, hàn quang lóe ra: "Cô ấy là bạn của tôi, anh lại nói muốn bán cô ấy cho tôi?"

Sắc mặt thanh niên quân vương nọ khẽ biến, gã cho rằng bản thân đã chịu nhượng bộ rồi, không nghĩ tới Hứa Thâm lại cất giọng cường thế đến vậy. Gã lập tức nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Nếu cô ta đã là bạn của anh, trả lại cho anh cũng không quan hệ, nhưng chuyện cô ta giết người, tạo thành tội ác, anh tính đền bù như thế nào?"

"Cô ấy đã giết bao nhiêu người?" Hứa Thâm hỏi

"Vài trăm." Thanh niên quân vương hừ lạnh nói.

Hứa Thâm nheo mắt lại: "Tôi muốn đích thân hỏi cô ấy một chút. Bởi vì dựa trên tình hình chung, bạn của tôi sẽ không giết người."

Lúc trước hắn đã sớm huấn luyện Hắc Tuyết đến trình độ tam lệnh ngũ thân [1], bởi vậy, từ rất lâu rồi Hắc Tuyết chưa từng gây thương tổn cho con người, bởi vậy hắn căn bản không tin những lời đối phương vừa nói.

[1]: nhiều lần ra lệnh và cảnh cáo, muốn biết chính xác tam lệnh và ngũ thân là gì mời xem Sử Ký - Tôn Tử Ngô Khởi Liệt Truyện

"Những lời một con khư nói, há có thể coi là thật?" Thanh niên quân vương tức giận nói: "Khư là lũ sinh vật giả dối vô cùng. Anh lại dám làm bạn với khư, tôi khuyên anh vẫn nên nhanh chóng ném bỏ loại suy nghĩ ấy đi. Giữa chúng ta và khư chỉ có mối quan hệ của con mồi và thợ săn thôi."

"Mang cô ấy tới gặp tôi." Hứa Thâm không định nhiều lời vô nghĩa với đối phương, muốn trực tiếp gặp mặt Hắc Tuyết.

Thanh niên quân vương nhíu mày, nói: "Con đại khư này đang bị chúng tôi giam giữ trong nhà lao dưới lòng đất, một khi phóng thích cô ta ra, cô ta rất dễ rơi vào tình huống mất khống chế, đến lúc đó..."

"Để tôi phụ trách." Hứa Thâm nói.

"Nơi này là trang viên của Tần gia chúng tôi, nếu con khư kia lại làm loạn, thì người bị thương tổn chính là người Tần gia chúng tôi, anh định phụ trách như thế nào?" Thanh niên quân vương nọ tức giận nói.

"Tôi sẽ bồi thường." Hứa Thâm cất giọng lạnh lùng nói: "Lại nói bốn vị quân vương chúng ta đều ở trong này, chẳng lẽ còn sợ một con khư sao?"

Trong lòng thanh niên quân vương nọ vô cùng tức giận, không khỏi liếc mắt trao đổi với Tần Phi Chu bên cạnh, Tần Phi Chu khẽ gật đầu với gã.

Nhìn ra ý tứ của Tần Phi Chu, thanh niên quân vương nọ có chút không cam lòng.

Rõ ràng nơi này là Tần gia, vậy mà bọn họ lại phải nhún nhường cho hai tên quân vương thành Để tới đây ngang ngược, hống hách.

Nhưng thanh niên quân vương cũng không làm trái ý của Tần Phi Chu, sau khi hừ lạnh một tiếng, gã cũng nhanh chóng xoay người rời đi.

Không bao lâu sau, Hứa Thâm đã nghe được một chuỗi những tiếng gầm nhẹ khàn khàn. Chỉ thấy thanh niên quân vương nọ mang theo Hắc Tuyết toàn thân giống như một cuộn len sợi, chạy như bay lao đến.

Hắc Tuyết đang không ngừng giãy giụa, rồi đột nhiên cô trông thấy Hứa Thâm, thân thể không khỏi chấn động, lập tức im lặng xuống.

Rất đột ngột, hai hàng nước mắt màu đen trào ra từ bên trong hốc mắt, dáng vẻ lúc này của Hắc Tuyết vô cùng chật vật, cả người đầy những vết thương chất chồng.

Hơn nữa, có vẻ như những dấu vết này đều là thương tích mới, vẫn đang liên tục không ngừng tạo thành ảnh hưởng, khiến cho vết thương trên người cô ấy không thể khỏi hẳn được.

Hứa Thâm nhìn thấy hai hàng lệ màu đen trong mắt Hắc Tuyết, trong lòng khẽ rung động một hồi.

Lúc này, bởi vì Hắc Tuyết đang bị thương sau quá trình tra tấn, thoạt nhìn hình dáng vô cùng xấu xí dữ tợn, nhưng phần cảm xúc đong đầy, ẩn sâu bên trong đôi mắt kia, lại khiến Hứa Thâm sẵn sàng bỏ qua hết thảy những biểu hiện bên ngoài, chỉ còn lại duy nhất một thứ tình cảm mãnh liệt nọ chạm thẳng vào nội tâm của hắn.

Trong nháy mắt, một luồng lửa giận khó có thể ngăn chặn nổi trực tiếp bùng lên trong lòng Hứa Thâm.

"Ca ca..." Lúc này, Hắc Tuyết đã hoàn toàn quên mất mọi đau đớn trên người.

Cô lại được trông thấy Hứa Thâm, Hứa Thâm lại không chết.

Những giọt nước mắt lập tức tuôn rơi, nhưng đây vốn không phải nước mắt đau khổ vì bản thân bị thương tổn, bị tra tấn, mà phần nhiều hơn, đó là nước mắt mừng rỡ.

"Ca?"

Nghe được cách xưng hô của con khư trong tay này, thanh niên quân vương khẽ nhướng mày, liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, từ trong đáy mắt có chút khinh thường.

Hắn lại làm anh em với một con khư?

Đúng là đầu óc có bệnh.

"Buông cô ấy ra." Ánh mắt Hứa Thâm trầm xuống, hắn gằn từng chữ một, nói ra.

"Hừ."

Thanh niên quân vương nọ đi tới trước mặt Hứa Thâm, tiện tay ném con khư trên tay cho Hứa Thâm, lạnh lùng nói: "Đừng có để cô ta tiếp tục gây loạn tại địa bàn của Tần gia chúng tôi, nếu không lần sau, cô ta sẽ không may mắn như vậy đâu. Tôi sẽ trực tiếp chém giết cô ta tại chỗ."

"Ca ca, thật tốt quá, anh không chết!" Hắc Tuyết trực tiếp gục trên người Hứa Thâm, trong lòng mừng rỡ vô cùng, nhưng dường như cô ấy vừa nhanh chóng nghĩ tới cái gì, lại giống như tia chớp, vội vàng buông Hứa Thâm ra, đôi mắt lén lút ngắm nhìn bốn phía...

Hình như tỷ tỷ không có mặt ở đây?

Nhưng ngay cả khi tỷ tỷ không có mặt, cô ấy vẫn không dám lỗ mãng, chỉ nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay Hứa Thâm, mái tóc kéo dài ra, nhanh chóng quấn quanh người hắn, lấy đó để biểu lộ nỗi nhớ nhưng và tình cảm mãnh liệt trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment