"Thương thế của em có thể khôi phục được không?" Hứa Thâm quan sát toàn thân Hắc Tuyết đầy những vết thương, có nơi vẫn còn không ngừng chảy ra huyết dịch màu đen, lập tức quan tâm hỏi.
"Ừm, trở lại bên người ca ca rồi, em có thể khôi phục được." Hắc Tuyết vội vàng dùng sức gật đầu, gương mặt giãn ra, vui vẻ cười nói.
Rồi rất nhanh, từng lọn tóc màu đen nhanh chóng xoay quanh thân thể cô ấy, để lộ ra khuôn mặt trắng như tuyết.
Hứa Thâm khẽ gật đầu, lại nhìn về phía hai vị quân vương trước mắt: "Khẳng định kẻ gây nên thương tổn trên người em gái tôi chính là mấy người?"
"Làm sao? Cậu muốn ra tay với chúng tôi ngay tại nơi này ư?" Thanh niên quân vương khẽ nheo mắt hỏi.
Tần Phi Chu nhíu mày, lên tiếng nói với Hứa Thâm: "Con khư này gây loạn khắp nơi, chúng tôi chỉ có thể trấn áp, kiểu gì cũng không thể mặc cho cô ta tùy ý giết người ở địa bàn của chúng tôi được?"
"Em có giết người không?" Hứa Thâm nhìn về phía Hắc Tuyết, bình tĩnh hỏi.
Hắc Tuyết do dự một chút, cuối cùng mới cúi đầu tựa như một đứa nhỏ gây ra sai lầm, không ngừng đan mấy ngón tay vào mái tóc, ngập ngừng nói: "Là bọn họ nhìn thấy em trước, mà lúc ấy em cũng hơi đói… Vốn dĩ em cũng không định ăn luôn bọn họ, là bọn họ cứ luôn miệng gọi em là 'Quái vật' "
Nói xong, vẻ mặt cô đầy ấm ức.
Thanh niên quân vương cười lạnh nói: "Thì vốn dĩ cô chính là quái vật, bọn họ gọi cô là quái vật chẳng lẽ là sai sao?"
Hắc Tuyết ngẩng đầu, lập tức trợn mắt nhìn gã, quát lên: "Mày mới là quái vật."
Thanh niên quân vương cười lạnh, cũng mặc kệ cô ấy, lại chuyển qua nói với Hứa Thâm: "Anh cũng nghe được rồi đó, là cô ra gây loạn giết người. Chúng tôi trấn áp khư thì có gì là sai chứ? Chẳng lẽ anh muốn đứng về phía khư, rồi là địch cùng nhân loại chúng ta?"
Hứa Thâm khẽ lắc đầu: "Anh đã nói sai một chuyện rồi. Chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới khư gây loạn cả, cô ấy vốn là 'Vật phẩm của quân vương', đám người kia dám xâm phạm vật phẩm của quân vương, đó chính là tội chết. Bọn họ đáng chết! Mà mấy người lại bao che cho bọn họ, cũng chịu tội tương ứng."
"Anh đang kể chuyện cười đấy hả?!" Thanh niên quân vương nghe được câu này, lập tức sửng sốt, chợt giận dữ mà bật cười, nói: "Những lời anh nói chính là ngụy biện, có bản lĩnh thì theo tôi tới hội nghị bàn luận một phen, nhìn xem đến tột cùng là ai đúng ai sai?!"
"Có bản lĩnh thì tự anh thuyết phục tôi đi." Hứa Thâm chăm chú nhìn thanh niên quân vương trước mắt, bỗng nhiên khóe môi hắn nở nụ cười.
Phanh!
Rất đột ngột, một luồng lực lượng cuồng bạo thổi quét ra ngoài, kiếm phong trực tiếp ra khỏi vỏ, mang theo quang mang lạnh lẽo, chém thẳng về phía thanh niên quân vương kia.
Cùng lúc đó, lĩnh vực lấy nhỏ đổi lớn cũng lan tràn ra ngoài chỉ trong nháy mắt.
"Anh!" Thanh niên quân vương vô cùng khiếp sợ, lập tức phát ra một tiếng rống giận. Ngay sau đó, gã vội vàng lướt người rời đi, muốn né tránh, nhưng chợt kinh hãi phát hiện, tốc độ của bản thân lại trở nên chậm chạp vô cùng, tựa như lực lượng cả người đã bị áp chế.
Gã vội vàng phát động năng lực, tuần hoàn!
Trong phút chốc, lực lượng trong cơ thể gã nhanh chóng tuần hoàn, quay lại trạng thái toàn thịnh ban đầu, vội vàng bứt ra.
"Ừm?" Kiếm phong của Hứa Thâm bị tránh đi, đôi mắt hắn híp lại nhìn thanh niên quân vương vừa thoát khỏi phạm vi lĩnh vực bao trùm.
Xem ra cũng không tất cả đám quân vương trong nội thành đều là hạng người tầm thường, yếu ớt.
Ông!
Ngay sau đó, Mặc Vệ ra tay. Gã cầm chặt con dao phay được 'Ma ma' cho, đột nhiên giết tới, một đao chém thẳng lên đầu thanh niên quân vương nọ.
Thân thể thanh niên quân vương khẽ run rẩy, trong miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, linh hồn đã bị thương nặng.
Gã lại vội vàng phát động năng lực, tuần hoàn!
Tuần hoàn đến thời gian một khắc trước, khôi phục lại trước khi bị thương.
Hứa Thâm khẽ nheo mắt lại, hắn đã nhìn ra năng lực của đối phương có hiệu quả cùng loại với thiết lập lại, có thể xóa sạch toàn bộ thương tổn cùng với trạng thái tiêu cực mà bản thân phải chịu.
Có cảm giác, loại năng lực này cũng tương tự như 'Trở lại một giây trước'.
Nhưng dường như hiệu quả này càng mạnh hơn khả năng xuyên qua thời gian của Mạt Di La.
Hứa Thâm không tin thanh niên trước mắt cũng là năng lực giả thời gian. Vì vậy, hắn trực tiếp ra tay, cường hóa — lồng giam tâm linh!
Trong phút chốc, lực lượng đánh thẳng vào tâm linh đã bao phủ toàn bộ thanh niên quân vương nọ, khiến gã trở nên cứng đờ như một người gỗ, ngây ngốc đứng thẳng tại chỗ.
"Mấy người thật sự muốn giương oai ở Tần gia sao?" Sắc mặt Tần Phi Chu đã trở nên lạnh như băng, ánh mắt chĩa thẳng vào Hứa Thâm.
Đột nhiên Hứa Thâm có cảm giác, tầm mắt hắn vừa chuyển, trời đất đã quay cuồng, thân thể lập tức lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã sấp mặt xuống!
Mà cùng lúc đó, thanh niên quân vương vốn đã bị nhốt bên trong lồng giam tâm linh trước mắt, lại thức tỉnh, rời khỏi khống chế.
Hứa Thâm hơi có chút ngạc nhiên, dường như năng lực của vị lão giả Tần gia này khá là lợi hại.
Rất nhanh, Hứa Thâm đã ổn định lại thân thể, hắn muốn đứng lên, nhưng vừa đứng dậy lại có cảm giác trời đất quay cuồng, tiếp tục ngã sấp xuống thêm một lần nữa, cuối cùng, hắn chỉ có thể bò trên mặt đất mới đủ khả năng ổn định thân thể của mình.
Hứa Thâm nhìn về phía bên kia, Hắc Tuyết và Tinh Quân cũng bị như thế, cả hai đều nằm bò trên mặt đất.
"Khốn nạn, rốt cuộc lão già này sở hữu loại năng lực gì?" Tinh Quân có chút uất ức và phẫn nộ.
Rõ ràng gã chỉ là người đứng xem, lại bị dư ba do chiến đấu lan đến, còn bị người ta làm cho phải nằm úp sấp xuống đất thế này!
Hứa Thâm chau mày, hắn có cảm giác thân thể mình như người say rượu, khó có thể đứng thẳng được.
"Có vẻ như năng lực của ông ta có thể ảnh hưởng đến khả năng cân bằng của chúng ta." Hứa Thâm chăm chú nhìn Tần Phi Chu.
Lúc trước, thanh niên quân vương này có thể thoát khỏi lồng giam tâm linh nhanh như vậy, đúng là chuyện vô cùng khó tin.
Nói đến cùng, lồng giam tâm linh nọ đã được hắn cường hóa rồi, mà theo hắn cảm nhận, tinh thần lực của đối phương cũng tương đối bình thường…
Lẽ ra thanh niên nọ phải ở bên trong, không thể thoát ra được mới đúng.
Trừ phi là … năng lực của hắn cũng mất khống chế rồi.