Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 949 - Chương 949: Bọn Họ Dám Nói Ra, Vậy Mà Ông Cũng Dám Nhận Lời?

Chương 949: Bọn Họ Dám Nói Ra, Vậy Mà Ông Cũng Dám Nhận Lời?
Chương 949: Bọn Họ Dám Nói Ra, Vậy Mà Ông Cũng Dám Nhận Lời?

Mấy người Hứa Thâm nhanh chóng chạy từ nội thành về tới thành Quang Minh.

Hắc Tuyết ăn luôn nửa thân hình của thanh niên quân vương kia, hiện giờ thương tích trên người cô đã khép lại, cũng nhanh chóng hóa thành một lọn tóc quấn quanh trên vai Hứa Thâm.

Trên đường trở về, từ trong miệng Hứa Thâm Hắc Tuyết cũng biết được vì sao hắn không chết, điều này làm cô ấy vui sướng vô cùng: "Ca ca, hiện tại anh có thể ăn luôn em, hoặc là để cho em ăn luôn anh cũng được, anh đã thành thục rồi."

Nhìn thấy khát khao mãnh liệt lộ ra trong mắt Hắc Tuyết, Hứa Thâm bất đắc dĩ vươn tay sờ sờ đầu cô ấy, nói: "Đừng chỉ nghĩ đến ăn nữa, chúng ta như bây giờ rất tốt."

Tinh Quân liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái: "Tư duy của những con khư này đều không bình thường, tốt nhất là cậu cách bọn chúng xa một chút, nếu không ở bên bọn họ thời gian lâu dài, ngay cả cậu cũng sẽ không bình thường."

"Anh mới không bình thường, tôi thích ca ca, muốn cho ca ca ăn luôn, thì làm sao chứ?" Hắc Tuyết quấn quanh trên vai Hứa Thâm, khịt mũi coi thường rồi nói với Tinh Quân, trong lời nói đã mang theo một loại cảm giác làm nũng với Hứa Thâm.

Tinh Quân ném qua một cái nhìn đầy khinh thường, rồi mặc kệ cô ấy.

"Dường như em có chút khác với trước kia." Hứa Thâm cảm nhận được chút biến hóa trên thân thể Hắc Tuyết, rõ ràng là cô ấy không giống trước kia nữa.

Hắc Tuyết cười hì hì nói: "Cơ thể của em đã xảy ra một chút biến hóa, em của hiện tại càng mạnh hơn nha."

"Càng mạnh hơn vẫn có thể bị người bắt lấy?" Tinh Quân chợt hỏi.

Hắc Tuyết bị Tinh Quân bổ cho một đao [1] lập tức nghẹn họng, sau đó nổi giận đùng đùng nói: "Đó là bọn họ đánh lén, còn là hai đánh một, năng lực của bọn họ rất khắc chế tôi, nếu không làm sao tôi có thể thua được?"

[1]: nói kháy, nói đểu.

Tinh Quân cười nhạo một tiếng.

Hứa Thâm khẽ lắc đầu, hắn có cảm giác lời nói của Tinh Quân hơi ác độc một chút.

Sau khi đưa Hắc Tuyết trở lại Quang Minh điện, hắn gọi Nạp Sắt Phân Ny đến, để cô ấy mang kiếm và chiến giáp của mình đến nội thành sửa chữa, nhân tiện cũng ủy thác cho nội thành bên kia chế tạo thêm một bộ chiến giáp và kiếm của quân vương.

Nạp Sắt Phân Ny nhận nhiệm vụ, cũng lập tức phái người đi xử lý.

Hứa Thâm ở bên cạnh Hắc Tuyết để thuần thục hiểu biết một chút về năng lực của cô ấy. Rất nhanh, hắn đã có hiểu biết càng thêm kỹ càng tỉ mỉ về Hắc Tuyết bây giờ, và chợt phát hiện, bây giờ thân thể cô ấy có thể cắm rễ vào sâu bên trong đất đai ở Khư giới, hấp thu lực lượng cuồn cuộn không ngừng từ Khư Thạch, có thể thời thời khắc khắc duy trì trạng thái cường thịnh nhất.

Chỉ tiếc là gặp phải năng lực tuần hoàn của thanh niên quân vương kia, khiến cho cô ấy luôn bị vây trong trạng thái suy yếu nhất.

Mấy ngày sau, chiến giáp và kiếm đã sửa chữa xong, lập tức được đưa về trong tay Hứa Thâm.

Đã nhiều ngày nay trong thành thường xuyên bùng nổ sự kiện đại khư tập kích, Hàn Liệt đều mang đội tiến đến trấn áp, mang thi thể của khư về, chúng đã trở thành tài liệu chú tạo chiến giáp và binh khí trong tay Hứa Thâm, cũng nhanh chóng được bỏ thêm vào bảo khố.

Hứa Thâm gọi Hải Tước và Linh Lục tới, để cho hai người ấy tạm dừng chế tạo Tịnh Khư Tề, bắt đầu ở bên cạnh hắn, cùng đi biển khư.

Có thể nói, trong chuyến hành trình đến biển khư lần này, Hứa Thâm đã được võ trang hạng nặng rồi, hắn muốn bản thân luôn duy trì trong trạng thái cường thịnh nhất.

Đang lúc Hứa Thâm chuẩn bị xuất phát, vị trung niên đại biểu cho hội nghị lúc trước lại lần nữa đi tới.

"Nghe nói cậu vừa đến nội thành gây loạn?" Trung niên nọ vừa nhìn thấy Hứa Thâm, mày mặt đã nhăn nhó, như thế ông ta có chút đau đầu về hắn.

Vị quân vương mới tấn chức này đúng là kẻ khó chơi, quá bướng bỉnh, không chịu nghe giáo dục.

"Không có mà?" Hứa Thâm giả vờ ngơ ngác hỏi.

"Hừ, người ta đã báo cáo đến hội nghị rồi, cậu còn muốn ngụy biện sao?" Trung niên nọ cất giọng lạnh lùng nói: "Lần trước khi đến nơi này uống trà, nhìn cậu coi như thông tình đạt lý [2], vì sao chúng ta vừa nói chuyện xong, cậu đã quên mất rồi? Bản thân là quân vương thành Để, thì đừng mạo muội đi tham dự vào chuyện của nội thành."

[2]: hiểu lý lẽ.

"Ai nói xằng nói bậy với ông đó?" Hứa Thâm hỏi.

"Tôi không nói thì cậu cũng cũng đoán được, đương nhiên là người của Mặc gia bị cậu tìm tới tận cửa đánh rồi." Trung niên tức giận nói.

Hứa Thâm giật mình, nói: "Người ta sỉ nhục bạn bè của tôi, tôi đi giải cứu bạn bè, cũng coi là quấy rối sao?"

Trung niên nọ hừ lạnh nói: "Người mà cậu gọi là bạn bè kia, vồn là người của gia tộc bọn họ. Cô ta còn xúc phạm quy tắc trong tộc người ta, đương nhiên người ta có thể xử trí."

"Vậy bọn họ nhờ ông đến đây để làm gì?"

"Nhận lỗi, bồi thường!" Trung niên nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Muốn cậu đến gặp người ta rồi tử tế nhận lỗi, dù sao cậu cũng giết bốn, năm thành viên trong danh sách hạch tâm của người ta rồi. Những người kia đều là hạt giống quân vương, là hi vọng tương lai của Mặc gia. Mặt khác, những tộc nhân vô tội của bọn họ đã bị cậu giết chết, cứ tính theo đầu người, mỗi người cần bồi thường hai kiện khư binh, đây là bảng giá do người ta đưa tới, tôi cảm thấy khá là hợp lý, cậu cứ chuẩn bị sẵn sàng đi."

Hứa Thâm nhướng mày, nói: "Bảng giá này còn hợp lý? Bọn họ dám nói ra, vậy mà ông cũng dám nhận lời?"

"Cậu có ý tứ gì?" Sắc mặt trung niên nọ trầm xuống.

Hứa Thâm khẽ lắc đầu, hỏi: "Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo ông xưng hô như thế nào?"

"Chu Duệ, danh hiệu Thần Lôi Vương!" Trung niên nọ lạnh lùng nói.

Hứa Thâm hiểu rồi khẽ gật gật đầu, lại bỗng nhiên ra tay, lĩnh vực lấy nhỏ đổi lớn lan tràn ra ngoài, bao phủ đối phương, cùng lúc đó, dưới ảnh hưởng của cường hóa, thân thể hắn nhanh chóng gia tốc, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt đối phương.

Trung niên nọ quá bất ngờ không kịp đề phòng, dưới kinh hãi, cả người xuất hiện lôi quang, ông ta muốn ra tay, nhưng lôi quang màu vàng nọ lại trở nên cực kỳ mỏng manh, chỉ có thể quấn quanh bên ngoài thân thể ông ta, rất khó rời đi, bắn ra bên ngoài.

Ông ta kinh ngạc nhìn Hứa Thâm, vừa kinh hãi vừa tức giận nói: "Cậu muốn làm cái gì, tôi là… của Ngục Chủ."

"Ba" một cái tát vang dội, Hứa Thâm trực tiếp cắt ngang lời ông ta muốn nói, sau đó quyền cước cùng lên, đánh cho đối phương không thể phản kháng được.

Bình Luận (0)
Comment