Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 950 - Chương 950: Anh Đã Trúng Chiêu!!!

Chương 950: Anh Đã Trúng Chiêu!!!
Chương 950: Anh Đã Trúng Chiêu!!!

"Hạ Thông!" Sau khi đánh cho đối phương thành béo [1], Hứa Thâm lập tức kêu gọi Hạ Thông.

[1]: sưng phù thành béo!

Hạ Thông nhìn thấy gương mặt Chu Duệ đã bị đánh thành đầu heo, trong lòng có chút không biết nên nói gì, chỉ có thể nói với Hứa Thâm: "Lần này vẫn phải sửa chữa trí nhớ sao? Nhưng hơi khó một chút đó."

"Vậy làm cho ông ta quên đi, quên chuyện Mặc gia từng tìm đến ông ta đi!" Hứa Thâm hừ lạnh nói.

Hạ Thông đã hiểu, gã lập tức hóa thành một luồng ký ức, chui vào trong đầu Chu Duệ.

Chu Duệ phẫn nộ nói: "Chúng mày cũng dám ra tay với tao, chờ tao trở về nhất định sẽ báo lại với Ngục Chủ, để ngài đến xử tử chúng mày!!"

Không bao lâu sau, đột nhiên vẻ phẫn nộ trên mặt ông ấy chuyển thành đờ đẫn, rồi ngay sau đó, hai mắt trở nên vô thần.

Rất nhanh, Hạ Thông đã chui khỏi thân thể nọ, gật gật đầu với Hứa Thâm, sau đó chui thẳng vào ký ức của ngưu đầu nhân ở trong cơ thể Hứa Thâm, và biến mất.

Hứa Thâm thu hồi lĩnh vực lấy nhỏ đổi lớn, sửa sang lại quần áo giúp Chu Duệ.

Không bao lâu sau, Chu Duệ phục hồi lại tinh thần, ông ta nghi hoặc nhìn quanh bốn phía, chợt quan sát Hứa Thâm, tựa như vừa thất thần một thoáng.

Bỗng nhiên ông ta nghĩ tới chuyện gì, lại lộ ra vẻ giật mình nói: "Hứa tiên sinh khách khí rồi, tôi chỉ đi ngang qua nơi này, sẽ không lưu lại ăn cơm."

"Đành chịu vậy." Vẻ mặt Hứa Thâm đầy tiếc nuối.

Chu Duệ cười nhạt, lại nhanh chóng đứng dậy nói lời từ biệt với Hứa Thâm, liền xoay người rời khỏi nơi này.

Tinh Quân và Hàn Liệt đứng một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác không rét mà run.

Rồi ngay cả bọn họ cũng không xác định được, có phải trí nhớ của chính mình cũng từng bị Hứa Thâm động tay động chân hay không.

"Đi thôi." Hứa Thâm nói với Tinh Quân.

Tinh Quân yên lặng gật đầu.

"Mấy người trông nhà cẩn thận." Hứa Thâm liếc mắt nhìn Hàn Liệt một cái.

Trong lòng Hàn Liệt run lên, ông ta vội vàng gật đầu.

Hứa Thâm không tiếp tục trì hoãn thêm nữa, đã cùng Tinh Quân quyết định khởi hành. Lần này, hắn mang theo Hắc Tuyết và mấy người Hải Tước, có thể nói là võ trang hạng nặng.

Về phần thành Quang Minh, nơi này có Tiết Hải Ninh chăm lo, quản lý, hẳn là hai vị quân vương Hàn gia này sẽ không dám lỗ mãng.

Rất nhanh, do Tinh Quân dẫn đường, Hứa Thâm và gã nhanh chóng rời khỏi thành Quang Minh, lướt ngang qua vùng hoang vu, đi tới khe hở dẫn vào biển khư bên ngoài thành Sơn Hỏa kia.

Vừa đến nơi đây, Hứa Thâm đã ngửi được khí tức khư thú nồng nặc.

"Ai nha nha, mới đến đây đã bắt gặp mùi hương vô cùng mỹ vị rồi..." Một âm thanh lười biếng chợt vang lên bên trong sơn cốc.

Đưa mắt nhìn về nơi âm thanh truyền tới, Hứa Thâm đã trông thấy một con khư loại giao, màu trắng như tuyết, mọc đầy vảy trên người đang chiếm cứ bên trong sơn cốc nhưng bốn trảo của con khư này đều là những cánh tay tinh tế, thon dài, trắng như tuyết của con gái.

Nó sở hữu một khuôn mặt tinh xảo, vầng trán cùng phần hàm dưới, bên cạnh hai má có đính lên một lớp vảy trắng như tuyết, đôi mắt yêu dị, trước ngực cũng có một tầng vảy bao trùm thoạt nhìn y như vỏ sò gồ lên màu trắng như tuyết.

Một con khư cấp A!

Hứa Thâm khẽ nhướng mày, không nghĩ tới bọn họ còn chưa tiến vào biển khư, đã gặp được đại khư rồi.

"Anh đi giải quyết." Hứa Thâm nói với Tinh Quân.

"Cậu thực sự cho rằng tôi là thủ hạ của cậu?" Tinh Quân có chút không biết nên nói gì, nhưng nói tới nói lui một hồi, cuối cùng gã cũng không tình nguyện tiến về phía trước, nói với con đại khư kia: "Chà cho bóng đôi mắt rắn của cô đi, đừng tự tìm phiền phức, tôi thực sự lười giết cô."

"Nhưng mà người ta vô cùng đói khát đó." Con đại khư nọ hướng đôi mắt nhu tình như nước [2], chăm chú nhìn Tinh Quân, lại liếm liếm đôi môi, bỗng nhiên một cái lưỡi dài chia nhánh lộ ra bên dưới gương mặt tinh xảo nọ, nó quét qua lớp vảy trên mặt, lưu lại một tầng chất nhầy ướt át đọng lại trên lớp vảy ấy.

[2]: tình ý miên man, sóng sánh như nước.

Sau đó, bỗng nhiên thân thể cô ta lay động, cấp tốc lao về phía Tinh Quân.

Tinh Quân hừ lạnh một tiếng, nhưng không có sơ suất đã lập tức phát động năng lực, một thương dứt khoát xỏ xuyên ra ngoài.

Chợt nghe "Phanh" một tiếng, một thương này vừa trực tiếp đâm thủng lồng ngực con đại khư kia.

Máu tươi phun ra, tưới lên người Tinh Quân, khiến gã ngửi được từng luồng hương thơm ngọt ngào, trong cơ thể lập tức phát sinh một loại cảm giác hưng phấn không thể nói rõ, đồng thời cũng mang theo một loại sát ý khát máu và tàn bạo.

Thân thể giao nữ nhanh chóng quấn quanh lấy, trói buộc toàn thân Tinh Quân, cánh tay trực tiếp hóa thành móng vuốt, muốn xé rách cơ thể gã.

Tinh Quân lại phát động năng lực, đánh cược bản thân gã sẽ không bị thương.

Sau khi tiêu hao một phần ba khư lực, gã cũng trở nên trơn tuột như cá chạch, dựa vào đó để thoát khỏi thủ đoạn quấn quanh của giao nữ, rồi không chút do dự đã xoay người lại xuất thương, đâm thủng một lỗ trên đầu giao nữ.

Giao nữ kêu một tiếng đầy thảm thiết, cô ta lập tức dữ tợn mà nhìn chằm chằm vào Tinh Quân.

Đột nhiên từ trong miệng phát ra một tiếng rít gào, giao nữ đã nhanh chóng xoay người, nhắm thẳng phương hướng là một sườn khác của sơn cốc.

Đảo mắt một cái, cô ta đã bỏ trốn mất dạng.

"Anh để cho cô ta chạy như vậy?" Hứa Thâm lạnh lùng hỏi.

"Câm miệng!!" Bỗng nhiên Tinh Quân rống giận, gương mặt gã trở nên dữ tợn vặn vẹo, nhìn qua cũng thấy tâm trạng đang vô cùng táo bạo phẫn nộ.

Hứa Thâm nhướng mày, hắn chăm chú nhìn Tinh Quân một cái, lại cất giọng lạnh lùng nói: "Anh đã trúng chiêu, khống chế tốt cảm xúc của bản thân đi."

Tinh Quân nhìn thấy ánh mắt của Hứa Thâm, trong lòng vô cùng kinh hãi.

Nói thật, sau khi gầm lên một tiếng vừa rồi, ngay cả bản thân gã cũng ý thức được tình trạng của bản thân có chút không thích hợp, gã làm vậy là muốn tìm chết sao?

"Khoan đã, hình như cảm xúc của tôi có chút không thích hợp. Tôi rất bực bội, móa nó, con khư chết tiệt này, tôi muốn giết cô ta, lột da của cô ta!!"

Tinh Quân đang cố hết sức để khống chế cảm xúc của bản thân, nhưng vẫn cảm thấy mình khó có thể ngăn chặn nổi loại tâm trạng phẫn nộ và cáu kỉnh ấy.

Hứa Thâm không khỏi lắc đầu, hắn trực tiếp rút kiếm, khư lực ngưng tụ trong đôi mắt, thế giới trước mặt lập tức xuất hiện từng sợi nhân quả vặn vẹo như những con côn trùng.

Trong số những sợi này, cũng bao gồm đường nét trên người con khư kia.

Bình Luận (0)
Comment