Vào lúc này, cơ bắp, làn da toàn thân vốn nổ tung rách nát của Hứa Thâm, cũng đang chóng nhanh được xây dựng và khôi phục lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn tấm lá chắn hình tròn trên tay, bỗng nhiên trong đầu chợt hiện lên một đoạn tin tức cổ xưa mà thần bí.
Nội dung này như thế một giọng nói thì thầm rót thẳng vào tai hắn, lại giống như một thứ vô cùng quen thuộc, từ khi sinh ra đã có, không thể nói rõ ra được, chỉ biết rằng sau khi Hứa Thâm tiếp nhận hết thảy mọi tin tức xong, hắn cũng hiểu được đủ loại tác dụng của lá chắn hình tròn ấy.
Có nghĩa là hắn đã thông qua khảo nghiệm của thần binh rồi!
"Thu..." Hứa Thâm khẽ động ý niệm, lá chắn hình tròn trong tay chợt co rút lại, từ mấy ngàn mét chỉ còn chừng vài trăm mét, mãi cho đến khi nó biến thành một hạt bụi, rơi vào trong tay Hứa Thâm.
Mà Hứa Thâm cũng để cho Hải Tước hóa giải thân thể người không? lồ võ trang bên ngoài, để lộ ra thân hình nguyên bản của mình.
Lá chắn hình tròn lấp lánh ánh vàng lập tức xuất hiện trên lòng bàn tay hắn, và bất cứ lúc nào cũng có thể dung nhập vào trong thân thể, hơn nữa sau khi nó dung nhập, Hứa Thâm chợt phát hiện giữa thần binh và áo choàng màu đỏ tươi hoàn toàn không có liên quan gì tới nhau.
Lúc trước, hắn còn cho rằng thần binh cũng có quyền trọng, và về bản chất thì nó cũng tương đương với một loại khư binh càng cao cấp hơn, thậm chí là khư binh hoàn mỹ.
Nhưng xem ra tình huống hoàn toàn không phải là như thế.
Có vẻ như thần binh là một loại vật phẩm khác, hơn nữa, thần binh cũng có ý thức và sinh mệnh của riêng mình, dù ý thức của nó giống như một loại quy tắc cố định, nghĩa là suy nghĩ của nó khá máy móc, nhưng không phải là vật chết.
Đến đây, Hứa Thâm nhanh chóng rời khỏi không gian thí luyện. Chờ đến lúc mở mắt ra, hắn lập tức bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc như gặp quỷ của Tinh Quân và Mặc Thừa Phong, đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hứa Thâm cúi đầu quan sát, lúc này cái đĩa trong tay hắn cũng biến thành trạng thái màu vàng lấp lánh như ở bên trong thí luyện không gian. Bên cạnh đó, toàn bộ những thứ vật chất dơ bẩn màu đen bên ngoài đã mất đi, để lộ ra viên nhãn cầu thâm thúy ở khoảng giữa kia.
"Công kích tôi đi." Hứa Thâm nói với Tinh Quân.
Tinh Quân thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, gã lập tức đoán ra ý tưởng trong đầu Hứa Thâm.
"Cậu được thần binh thừa nhận rồi?" Gã hỏi.
Hứa Thâm gật đầu.
Tinh Quân có chút do dự, tiếp tục hỏi: "Nói vậy, tôi công kích cậu sẽ không bị thần binh đánh chết chứ?"
Hiển nhiên gã đã đoán ra Hứa Thâm muốn dùng gã để thí luyện thần binh, trong lòng âm thầm kêu khổ.
"Không sao đâu, tôi sẽ giữ anh lại có chuyện cần dùng." Hứa Thâm nói.
Tuy lời nói này rất không khách khí, cũng thực vô tình, nhưng lại lập tức làm Tinh Quân cảm thấy vững dạ.
Gã thở nhẹ một hơi, rồi không do dự thêm nữa, đã nâng lên cây thương trong tay đột ngột đâm về phía Hứa Thâm, hơn nữa còn lặng lẽ dùng một chút năng lực lên chính mình, cược rằng một thương này nhất định sẽ đâm trúng!
Tăng!
Lá chắn hình tròn trong tay Hứa Thâm lập tức nổi lên quang mang màu vàng, sau đó bắn ra, chắn ngay phía trước đầu thương.
Tinh Quân có cảm giác bản thân vừa đâm vào một bức tường đồng vách sắt, hơn nữa bức tường nọ còn có lực phản chấn rất mạnh. Rồi ngay vào thời khắc gã đang giật mình, lại đột nhiên nhìn thấy từ bên trong lá chắn hình tròn nọ bắn ra một luồng kim quang, rõ ràng là một mũi thương vừa lao nhanh đến.
Tinh Quân sợ tới mức nhảy dựng lên, gã vội vàng trốn tránh, nhưng vẫn bị một thương này đâm trúng cánh tay. Gã hoảng sợ lui ra phía sau, đưa ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Hứa Thâm.
Hứa Thâm hỏi: "Vừa rồi khi anh công kích có vận dụng năng lực hay không?"
"... Có." Tinh Quân chỉ có thể thừa nhận, dù sao cũng là cậu yêu cầu tôi công kích đó.
"Vậy khi anh trốn tránh, có vận dụng năng lực hay không?" Hứa Thâm lại hỏi.
Ánh mắt Tinh Quân lộ ra một chút rung động, vội vàng lên tiếng nói: "Có dùng, nhưng có vẻ như nó đã mất đi hiệu lực... Hơn nữa, thần binh của cậu còn có thể phản chiếu năng lực của tôi? Mà loại năng lực được mô phỏng ra ấy lại mạnh hơn bản chính?"
Hứa Thâm chỉ mỉm cười, không giải thích.
Trên thực tế, khi cảm nhận được nguy hiểm tới gần hắn, kiện thần binh này có thể tự chủ phòng ngự. Hơn nữa nó còn có thể bắn ngược những loại công kích kia, kể cả công kích có ẩn chứa năng lực, và khi bắn ngược, nó cũng sẽ bắn ngược loại công kích có kèm theo năng lực.
Nhưng chưa hết, bởi vì bản thân nó vốn là thần binh, nên có vẻ như trên phương diện cường độ năng lực, nó sẽ lợi hại hơn quân vương.
Và đây cũng là nguyên nhân gây nên loại tình huống vừa rồi. Rõ ràng Tinh Quân đã thi triển năng lực trăm phần trăm tránh né, nhưng hết thảy đều mất đi hiệu lực.
"Cậu đã làm như thế nào để được nó tán thành?" Mặc Thừa Phong đã đi tới, sắc mặt của lão hiện giờ đã trở nên vô cùng khó coi, thậm chí còn nói không nên lời. Vào thời điểm này, toàn bộ những biểu cảm vui sướng khi người gặp họa, rồi mừng thầm ban đầu, đã biến mất bằng sạch, không còn sót lại một chút nào.
Hứa Thâm lại được thần binh thừa nhận rồi, làm sao có thể?
Lão không tin Hứa Thâm vừa tới nơi này, đã có tinh thần lực Bán Thần, còn có thể sánh ngang với Linh Chủ được?
Nói cách khác, nghĩa là không cần tinh thần lực Bán Thần, quân vương bình thường cũng có thể thông qua khảo nghiệm của thần binh, chỉ là lúc trước lão... Không thể đạt tiêu chuẩn mà thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng lão không khỏi dâng lên một loại cảm giác đầy tức giận và phẫn hận.
Chẳng lẽ lão thật sự không bằng thằng nhóc con trước mắt?
"Có thể do tôi đẹp trai." Hứa Thâm nói.
Mặc Thừa Phong nghe mà sửng sốt, nhưng rất nhanh sắc mặt lão lại càng đen hơn.
Tinh Quân ôm lấy cánh tay đi tới, nói: "Sớm biết như vậy, tôi cũng thử xem."
"Anh không bằng tôi." Hứa Thâm liếc mắt nhìn gã nói.
Tinh Quân tức giận đáp trả: "Thẩm mỹ vốn không có đệ nhất."
Hứa Thâm chỉ cười cười, rồi nhanh chóng thu hồi lá chắn hình tròn lại.
Đã đạt được một kiện thần binh, khiến tâm tình của hắn cũng có chút buông lỏng.
Tuy nhìn sơ qua sẽ cảm thấy công năng của kiện thần binh này khá là đơn giản, nhưng bởi vì nó là thần binh, cho nên cường độ cũng rất khả quan.
Và kể cả khi hắn đứng yên bất động, thì cả Tinh Quân lẫn Mặc Thừa Phong trước mắt, cũng không thể gây thương tổn cho hắn, thậm chí còn có thể bị phản thương.