Hứa Thâm suy tư một lát, lại lựa chọn mở thí luyện.
Rất nhanh, kim quang đã bao phủ, Hứa Thâm lại đi vào thế giới sương mù kia.
Trước mắt vẫn là năm hình thể dạng bóng ma.
Hứa Thâm do dự một thoáng, cuối cùng vẫn quyết định đi về phía một hình thể dạng bóng ma trong đó.
Khi hắn chậm rãi tiếp cận, hình thể dạng bóng ma này lập tức lộ diện, và không quá bất ngờ vì nó cũng là một con ác thú xấu xí dữ tợn.
Nhưng có chút khác biệt với con ác thú ở lần trước kia, ngay khi nhìn thấy Hứa Thâm, nó đã nhanh chóng rít gào đuổi theo hắn.
Hứa Thâm vừa kinh hãi vừa tức giận, hắn lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng quái vật này có hình thể cực lớn, giống như một tòa lầu nhỏ, cất bước ầm ầm đuổi theo.
Dưới bước chân của nó, cả thế giới sương mù cũng đang run động.
Rất nhanh, Hứa Thâm đã bị một nhánh xúc tu quấn lấy, kéo vào trong miệng quái vật.
Hô!
Hứa Thâm mở to mắt giống như vừa bừng tỉnh, lại nhìn thấy Tinh Quân và Mặc Thừa Phong, sắc mặt hắn chuyển thành khó coi vô cùng.
Chẳng lẽ toàn bộ những hình thể dạng bóng ma kia đều là quái vật?
Và nội dung thí luyện lại là không thể tới gần bọn chúng?
Nghĩ đến đây, Hứa Thâm lại cắn răng một cái, trực tiếp tiến hành thí luyện.
Lần này, Hứa Thâm không tiếp tục lựa chọn tới gần mấy hình thể dạng bóng ma kia nữa, mà rời xa chúng nó, đi vào chỗ sâu trong mảnh sương mù đằng kia.
Hắn một mực đi về phía trước hồi lâu, hồi lâu, chờ sau khi năm hình thể dạng bóng ma lúc ban đầu biến mất, trước mắt Hứa Thâm lại hiện ra năm hình thể dạng bóng ma khác.
Hứa Thâm tiếp tục lựa chọn rời lũ quái vật này.
Mãi cho đến khi chúng nó lại hoàn toàn biến mất, thì ở bên trên lối đi phía trước, lại một lần nữa hiện lên năm bóng ma.
Sắc mặt Hứa Thâm vô cùng khó coi, hắn có cảm giác, nội dung của thí luyện này có liên quan tới năm hình thể dạng bóng ma kia, có vẻ như hắn cần phải tới gần chúng nó mới được.
Nhưng tới gần là sẽ chết, sẽ thất bại.
Về phần chiến đấu... Hắn thật sự có thể đánh thắng được chúng nó sao?
Hứa Thâm suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định buông tay đánh một trận.
Hắn trực tiếp đi tới trước mặt một hình thể dạng bóng ma trong đám kia, bóng ma này lập tức để lộ gương mặt thật, rõ ràng nó lại là con quái vật hắn nhìn thấy trong lần đầu tiên tiến vào nơi này.
Nó vừa nhìn thấy hắn, lại dữ tợn đánh tới.
Nhưng Hứa Thâm không có tránh né, lần này hắn trực tiếp vọt lên.
Tăng!
Đột nhiên rút thanh kiếm gãy trong tay ra, hung hăng lao thẳng đến chém vào con quái vật.
Không thể sử dụng năng lực, thì chuyển qua bí kỹ.
Kiếm trảm, nhị trọng!
Hứa Thâm chợt phát hiện, khi ở trong này, hắn chỉ có thể thi triển và chất chồng lưỡng trọng kiếm trảm. Đây cũng là cực hạn của hắn rồi.
Thân thể của hắn đã biến thành người thường, tương đương với trảm khư giả giai đoạn đầu.
Đoạn kiếm dừng ở trên người quái vật, lại trực tiếp bị mắc kẹt lại, sau đó thân thể Hứa Thâm bị quái vật tóm lấy, trực tiếp xé toạc ra.
Hứa Thâm như bừng tỉnh và trở lại hiện thực, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.
Lúc này, hào quang màu vàng của hạt châu trong tay cũng ảm đạm xuống.
Mặc Thừa Phong thầm cười trộm trong lòng, nhưng không có biểu lộ ra ngoài, chỉ thản nhiên nói với Hứa Thâm: "Xem ra cậu đã thất bại rồi, và có vẻ như kiện thần binh này tạm thời không còn muốn tiếp tục tiến hành thí luyện thêm nữa, có lẽ cậu đã bị nó vĩnh viễn từ chối rồi."
Hứa Thâm nhìn về phía hạt châu màu vàng trong tay. Hiện giờ nó đã mất đi hào quang, và một lần nữa đã khôi phục dáng vẻ tối đen như mực, chưa được kích hoạt lúc trước.
Nhưng Hứa Thâm có thể cảm nhận được quang mang màu vàng lợt kia vẫn đang chậm rãi lưu động bên trong. Sắc mặt hắn trở nên âm trầm.
Loại thần binh khảo nghiệm này thực sự không sao hiểu nổi, không cần biết hắn đi theo phương hướng nào, vẫn sẽ gặp được năm con quái vật kia.
Mấu chốt là mấy con quái vật này còn không đánh được, thực lực đôi bên chênh lệch quá xa, gần như chỉ chạm mặt một cái là hắn bị chúng nó thuấn sát.
Trừ phi tìm được một biện pháp nào đó, làm cho năng lực của hắn không bị phong tỏa.
Chẳng lẽ phải trở thành Bán Thần mới đủ điều kiện nhận được sự tán thành của kiện thần binh này?
Hứa Thâm không khỏi sinh ra ý tưởng giống như Mặc Thừa Phong lúc trước.
Nhưng bỗng nhiên, hắn lại nghĩ đến một loại khả năng khác.
Có phải toàn bộ năm hình thể dạng bóng ma kia đều là quái vật không?
Nói cách khác, trong năm bóng ma kia, có thể tồn tại một cái không phải là quái vật hay không?
Và điểm mấu chốt ở đây là lựa chọn của hắn chưa được chính xác thôi.
Nhưng nhắc đến lựa chọn... lại phải dựa vào vận khí.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Thâm lập tức dâng lên một loại xúc động muốn thử thí luyện thêm một lần nữa, nhưng đáng tiếc thần binh trong tay hắn đã rơi vào trạng thái yên lặng.
Ở bên trong ký ức của Mặc Thừa Phong, có thần binh chỉ cho phép tiến hành thí luyện mấy tháng một lần, lại có thần binh ra quy định một khi thí luyện thất bại, sẽ vĩnh viễn bị coi là kẻ thất bại, và nó từ chối cho đối phương thêm cơ hội thí luyện.
Không biết kiện thần binh trong tay hắn đã ném hắn vào danh sách đen rồi, hay chỉ tạm thời che chắn hắn?
Hứa Thâm liếc mắt nhìn Tinh Quân và Mặc Thừa Phong một cái, suy tư hồi lâu, cuối cùng cũng không lựa chọn mạo hiểm.
Đúng là để cho Tinh Quân hoặc Mặc Thừa Phong đi thử luyện, sau đó đọc trí nhớ của bọn họ, dùng làm kinh nghiệm cho mình, chính là phương thức ổn thỏa nhất, nhưng... Lỡ như bọn họ chỉ tham gia thí luyện một lần duy nhất đã được thần binh tán thành thì sao?
Chẳng phải kiện thần binh đó sẽ trực tiếp thuộc về bọn họ rồi?
Mà lực lượng của mỗi kiện thần binh đều không giống nhau. Lỡ như trúng phải một loại thần binh nào đó rất mạnh mẽ, có khả năng nó sẽ trợ giúp bọn họ thoát ly khỏi sự điều khiển của hắn, thậm chí còn rất có thể uy hiếp ngược lại hắn.
Hứa Thâm nhìn hắc châu trong tay, bỗng nhiên hắn nghĩ tới Hắc Tuyết.
Nếu để cho hai người Tinh Quân và Mặc Thừa Phong đi vào thí luyện, trong lòng hắn sẽ không yên tâm, nhưng Hắc Tuyết lại khác.
Kể cả khi cô ấy nhận được thần binh, cũng sẽ ở bên người hắn.
Nghĩ đến đây, Hứa Thâm lập tức kêu gọi Hắc Tuyết ra ngoài.