Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 978 - Chương 978: Thần Binh Đề Mễ Na!!!

Chương 978: Thần Binh Đề Mễ Na!!!
Chương 978: Thần Binh Đề Mễ Na!!!

"Ca ca."

Hắc Tuyết xuất hiện như một lọn tóc quấn quanh bả vai Hứa Thâm, gương mặt trắng như tuyết ghé vào gần hắn, hệt như gối đầu sát cạnh bên nhau, biểu hiện vô cùng thân thiết.

Tinh Quân chẳng có phản ứng gì, trong khi Mặc Thừa Phong lại sợ tới mức nhảy dựng lên.

Lúc trước, Hắc Tuyết ẩn giấu bên trong cơ thể Hứa Thâm, khí tức hoàn toàn bí mật, đến mức ngay cả lão cũng không cảm nhận được chuyện Hứa Thâm có mang theo một con khư bên người, còn là khư cấp A nữa.

"Em đi tới thử xem." Hứa Thâm giao viên châu màu đen nọ cho Hắc Tuyết.

Hắc Tuyết dùng mái tóc nâng nó lên, ở bên trong mái tóc của cô, viên châu màu đen nọ lại phát ra quang mang màu vàng.

Hắc Tuyết nghi hoặc nhìn Hứa Thâm: "Cho em sao? Nhưng ngay cả ca ca cũng thất bại rồi, em có thể làm được hay không?"

"Hãy tin tưởng chính mình." Hứa Thâm khích lệ.

Hắc Tuyết thấy Hứa Thâm nói như vậy, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ: "Nếu ca ca đã tin tưởng em, em sẽ thử xem sao."

Nói xong, mái tóc của cô ấy quấn quanh bên trên hạt châu màu vàng, kim quang lại xuất hiện, bao phủ hoàn toàn thân thể.

Hứa Thâm chợt phát hiện hắn đã bị ngăn cách bên ngoài, cũng lập tức ở bên cạnh lặng lẽ bảo hộ cô ấy.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Nửa giờ sau, Hứa Thâm chợt mở miệng hỏi Tinh Quân và Mặc Thừa Phong: "Lúc trước, mỗi lần tôi thí luyện mất bao lâu?"

"Hình như chỉ mất chừng mười phút." Tinh Quân nói.

Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, xem ra thời gian thời gian thí luyện trùng khớp với thời gian bên ngoài Mộ Thần Binh [1].

[1]: Ban đầu nơi này có tên là Mộ Thần Binh, bây giờ lại thấy tác viết là Nhà Thần Binh…

Đến đây, Hứa Thâm lại có chút ngoài ý muốn, Hắc Tuyết có thể kiên trì được tới nửa giờ, chẳng lẽ cô ấy thật sự có thể nhận được thần binh tán thành?

Trong nháy mắt, lại qua chừng một canh giờ nữa.

Thời gian càng lâu, quang mang trong mắt Hứa Thâm càng sáng.

Bỗng nhiên, kim quang chợt nở rộ, vô cùng chói mắt, nhưng ngay sau đó, đã cấp tốc co rút lại.

Gần như cùng thời điểm ấy, Hứa Thâm chợt phát hiện viên hạt châu màu vàng kia vừa chuyển động, nó được khảm lên trán Hắc Tuyết, giống như con mắt thứ ba, và vẫn giữ nguyên màu vàng.

"Em được nó thừa nhận rồi?" Hứa Thâm vừa mừng vừa sợ, còn có chút khó mà tin nổi.

Hắc Tuyết mở mắt, bên trong đôi mắt lộ ra một chút mê man, nhưng rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, cười hì hì nói: "Ca ca, em thật sự thành công rồi."

"Em đã thông qua như thế nào?" Hứa Thâm tò mò hỏi.

Rõ ràng hắn đã thử cả ba lượt vẫn thất bại, vậy mà Hắc Tuyết chỉ đi vào một lần đã xong rồi?

Loại tình huống này thực sự có chút khoa trương.

"Là khi em đi vào, đã chạm phải một tầng sương mù dày đặc, nhưng rất may mắn, em lại gặp được một tiểu thiên sứ đáng yêu, cô ấy chỉ dẫn phương hướng cho em. Lần theo phương hướng mà cô ấy chỉ, em lại nhìn thấy ba cô gái khác. Các cô ấy bảo em mua hoa, nhưng muốn mua hoa cần phải trả bằng sinh mệnh lực..." Hắc Tuyết vô cùng vui vẻ phấn chấn mà từ từ kể lại cho Hứa Thâm nghe: "Một đóa hoa tương đương với năm trăm năm sinh mệnh lực, em mua tất cả. Sau đó, các cô ấy thương nghị một hồi mới tiếp tục chỉ đường cho em, bảo em bước ra con sông thời gian bên kia, đi bắt một con cá có 108 miếng vảy trên người."

"Sau đó, em đi theo hướng mà các cô ấy chỉ dẫn, liền nhìn thấy một con sông có thật nhiều màu sắc rực rỡ. Trong con sông nọ có thật là nhiều cá, em lập tức dùng mái tóc quấn quanh, tóm lấy chúng nó, lại đếm và phân biệt rõ từng con từng con một, cuối cùng con cá kia cũng bị em tìm được rồi."

"Chờ đến khi em bắt được con cá nọ từ dưới sông lên, toàn bộ sương mù dày đặc chung quanh đều biến mất, và em nhận được nó rồi."

"Chỉ như vậy thôi sao?" Hứa Thâm có chút kinh ngạc, quá trình này quá mức thuận lợi rồi, vậy những con quái vật kia đâu?

Chẳng lẽ bên trong năm hình thể dạng bóng ma kia lại có một con là tiểu thiên sứ trong miệng Hắc Tuyết?

Và bởi vì vận khí của hắn quá kém mới không gặp được đối phương?

Hoặc… Hắc Tuyết đã coi con quái vật kia là tiểu thiên sứ rồi?

Hứa Thâm lại nhìn dáng vẻ vui sướng phấn chấn của Hắc Tuyết, trong lòng hắn cũng trở nên thoải mái hơn nhiều, mặc kệ quá trình như thế nào, kết quả tốt là được.

"Em nói mình mua hoa cần phải dùng tới sinh mệnh lực, vậy hiện tại sinh mệnh lực của em còn dư lại bao nhiêu?" Hứa Thâm có chút lo lắng hỏi Hắc Tuyết.

"Vẫn như lúc trước thôi." Hắc Tuyết cười hì hì nói: "Em có thể hấp thu sinh mệnh lực từ nơi khác, cho nên với em, sinh mệnh lực vốn là hàng miễn phí, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

"Nói như vậy, chẳng phải em có thể vĩnh sinh rồi?" Hứa Thâm không nhịn được mở miệng hỏi.

"Cũng có thể nói như vậy." Hắc Tuyết trả lời: "Chỉ cần em không bị giết chết, thì khẳng định là sẽ không chết."

Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì…

Hóa ra trong khi hắn không quá mức chú ý, cô bé luôn đi theo bên cạnh hắn đã trở nên quá mức lợi hại như vậy rồi.

Vĩnh sinh, đây là thứ mà biết bao nhiêu người vẫn tha thiết ước mơ…

Ngay cả Hứa Thâm, tuổi thọ của hắn cũng có hạn.

Nghĩa là sau khi Niết Bàn thành quân vương, bọn họ sẽ già cả, sinh mệnh lực sẽ dần dần trôi qua, mà sinh mệnh lực lại là thứ vô cùng khó để bổ sung lại, nhưng Hắc Tuyết đã có năng lực đặc thù để bổ sung rồi.

Nếu nói khảo nghiệm cô bé bán hoa kia là cửa thứ hai, có lẽ chỉ một mình Hắc Tuyết mới có thể dễ dàng thông qua như vậy.

Về phần khảo nghiệm tìm cá cuối cùng, nếu người tham gia thí luyện không phải Hắc Tuyết với mái tóc có khả năng quấn quanh và tóm lấy tất cả những con cá bên dưới rồi mang lên đếm số, mà đổi lại thành một năng lực giả khác, phỏng chừng bọn họ cũng chỉ có thể nhìn đống cá bên dưới mà than thở thôi.

Đủ loại trùng hợp đã khiến cho Hắc Tuyết có thể nhận được kiện thần binh này tán thành.

Hứa Thâm lại phân phó Hắc Tuyết trở lại trên người mình, chuyển qua kết nối với cô ấy thông qua phương thức truyền âm, hắn muốn hỏi hiệu quả của kiện thần binh.

"Kiện thần binh này có tên là Đề Mễ Na, nó có thể giúp em khám phá được hết thảy những thứ hư vọng [2], thậm chí còn có thể quan sát dòng chảy của thời gian. Nếu có người nắm giữ năng lực nguyền rủa, em cũng có thể nhìn thấy sợi dây liên kết của loại nguyền rủa nọ, sau đó chặt đứt nguyền rủa. Ừm… em cũng có thể nhìn thấy một chút thứ không thể nhìn thấy hay cảm nhận được [3]."

[2]: vô căn cứ, giả dối, hư ảo…, từ khuy kiến ở đây vừa chỉ là nhìn thấy vừa có nghĩa là cảm nhận.

Bình Luận (0)
Comment