Ông già kia vẫn chưa mở miệng, Waltgu lại đứng ra nói: “Nam tước Vương Đằng, chúng ta đến chúc mừng, ngươi không phải không chào đón chứ?”
Trong mắt hắn dường như mang chút lãnh ý châm chọc, giống như đang cười nhạo bữa tiệc này.
“Đường đường gia tộc Pylax có thể nể mặt một Nam tước nho nhỏ như ta, ta đương nhiên hoan nghênh đến, mời ngồi.” Vương Đằng bình thản nói.
Tuy rằng hắn nói như thế, nhưng cũng không tự đi đón chào, mà gọi thị nữ sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ, xem bọn họ như khách khứa bình thường.
Sắc mặt của mọi người trong gia tộc Pylax tối sầm, những người trẻ tuổi càng lộ ra vẻ phẫn nộ.
Vương Đằng này căn bản không để gia tộc Pylax bọn họ vào mắt.
Tư Đồ Uyển Nhi bên kia không khỏi hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Công tước Tư Đồ Nam, truyền âm nói: “Nam tước Vương Đằng này can đảm như vậy sao?”
“Ha ha ha, giỏi lắm, có phong phạm của ta năm đó.” Tư Đồ Nam không khỏi cười ha ha.
Tư Đồ Uyển Nhi trợn đôi mắt xinh đẹp.
Quý tộc khác nhìn thấy một màn như vậy, đều sửng sốt, ánh mắt lập tức lộ ra quỷ dị.
Bọn họ vừa cảm thán Vương Đằng gan lớn, lại vừa mặc niệm thay hắn, cảm thấy hắn quả thực đang tìm đường chết.
“Vương Đằng, ngươi dám sỉ nhục gia tộc Pylax ta!” Sắc mặt Adris khó coi, hắn quát lớn.
“Ta chưa từng sỉ nhục gia tộc Pylax mà.” Vương Đằng kinh ngạc nói, giống như không rõ ý tứ của hắn.
“Gia tộc Pylax ta đường đường là vương tộc khác họ, ngươi lại không đích thân nghênh đón, chẳng lẽ không phải đang sỉ nhục gia tộc Pylax ta.” Adris nói với giọng lạnh lẽo.
“Không thể nói như vậy, ta đang chiêu đãi các hạ Nam tước Wylie này. Nếu bởi vì gia tộc Pylax của ngươi đến, ta phải bỏ lại bọn họ, mà chạy đi nghênh đón các ngươi, chẳng phải là không tôn trọng bọn họ sao.” Vương Đằng thoải mái nói.
“....” Sắc mặt của Nam tước Wylie kia lập tức biến thành màu đen, hắnsuýt chút nữa té xỉu tại chỗ.
Ngươi nói phần ngươi, lôi ta vào làm gì??
Nam tước Wylie nhìn Vương Đằng bằng ánh mắt u oán, muốn nói gì đó, lại phát hiện mọi người căn bản không thèm nhìn hắn một lần.
Chỉ là một người công cụ không có cảm giác tồn tại!
Vì thế hắn ngượng ngùng ngậm miệng lại.
“Ngươi rõ ràng đang ngụy biện, một Nam tước sao có thể mơ so sánh với gia tộc Pylax ta.” Adris nói.
“Ồ, theo ngươi nói như vậy, cho dù là quý tộc nào, chỉ cần gia tộc Pylax các ngươi đến, ta đều phải vứt bọn họ lại đến tiếp đãi các ngươi phải không?” Vương Đằng nói.
“Ngươi!” Lời này vừa nói ra, Adris đột nhiên biến sắc.
Ngay cả sắc mặt đám người Waltgu và Sinclairmont cũng xuất hiện biến hóa rất nhỏ, ánh mắt hơi dao động.
Tâm tư tên súc sinh này thật độc ác, quả thực là muốn đẩy gia tộc Pylax bọn họ đến mặt đối lập với tất cả quý tộc!
Dù quý tộc xung quanh biết Vương Đằng đang mượn sức bọn họ, giờ phút này biểu cảm cũng không nhịn được trở nên vi diệu.
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ già nua vang lên: “Nam tước Vương Đằng, quả nhiên là nghe danh không bằng mắt thấy, hôm nay vừa gặp thật sự khiến cho lão hủ có hơi kinh ngạc.”
Người mở miệng rõ ràng chính là lão tổ cấp Giới Chủ của gia tộc Pylax.
“Quá khen!” Vương Đằng nhìn thấy đối phương mở miệng, ánh mắt hơi lấp lóe, cười nói: “Vẫn chưa biết vị đại nhân này xưng hô thế nào?”
“Năm đó lão hủ lưu lạc tinh không, người khác tặng ta một danh hiệu, Giới Chủ Nộ Viêm!” Ông lão cao lớn đó thản nhiên nói.
“Vậy mà là Giới Chủ Nộ Viêm!”
Một loạt tiếng ồn ào lập tức vang lên khắp bốn phía.
Giới Chủ Nộ Viêm này là nhân vật thành danh đã lâu, hơn nữa đã lui về ở ẩn nhiều năm như vậy, hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác. Rất nhiều người, nếu không nghe tên, căn bản không nhận ra hắn.
Nhưng đối với tên tuổi của hắn, mọi người lại nghe nhiều nên thuộc.
Vương Đằng nhìn thấy phản ứng của mọi người đã biết chỉ sợ Giới Chủ Nộ Viêm này không phải nhân vật đơn giản gì, đáy lòng không khỏi kêu vang lộp bộp, mặt ngoài lại không lộ ra chút nào, bày ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Thì ra là Giới Chủ Nộ Viêm, đại danh như sấm bên tai, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
“....” Mọi người.
Rõ ràng hẳn là không khí rất nghiêm túc căng thẳng, không biết vì sao dưới biểu cảm phóng đại đó của Vương Đằng, có hơi sụp đổ.
Giới Chủ Nộ Viêm hơi co giật lông mày, ý vị sâu xa nói: “Người trẻ tuổi hoạt bát chút là chuyện tốt, nhưng cũng đừng quá sức, nếu không dễ dàng chết yểu, ngày nào đó quẩy xong không chừng cũng tiêu luôn!”
“Ngươi nói rất đúng.” Vương Đằng khiêm tốn gật đầu nói.
Sắc mặt Giới Chủ Nộ Viêm hơi dịu lại, xem ra thằng nhóc này vẫn sợ hắn.
Lúc mọi người ở đây đều cho rằng Vương Đằng sắp thừa nhận mình sợ, chỉ nghe hắn lại nói:
“Adris, các ngươi đều nghe thấy chứ, lão tổ nhà ngươi đang giáo dục các ngươi đó, phải nhớ kỹ trong lòng nha!”
“.... Phì!”
Rất nhiều người suýt nữa phun ra một ngụm nước miếng.
Thao tác này suýt nữa làm gãy eo bọn họ.
Vậy mà Vương Đằng cũng dám nói.
Giới Chủ Nộ Viêm người ta rõ ràng đang giáo dục hắn, kết quả ngược lại hắn lấy để nói thế hệ trẻ tuổi của gia tộc Pylax, còn khiến cho bọn họ không lời nào để nói.
Giờ phút này, sắc mặt đám người Adris khó coi giống như ăn phân, còn bị người ta cậy miệng, mạnh mẽ nhét đầy miệng, loại cảm giác đó quả thực quá xót.
Khóe miệng hai người Waltgu và Sinclairmont co giật một chút, không biết nên làm sao biểu đạt tâm trạng phá hoại này.
Giới Chủ Nộ Viêm sửng sốt một chút, chửi vô số câu trong lòng. Cuối cùng hắn cũng biết vì sao lúc đám người Waltgu miêu tả thằng nhóc này với hắn là biểu cảm như vậy.
Tính cách này tồi cmn tệ!
“Giới chủ đại nhân, hay là ngươi vẫn nên dẫn người ngồi xuống trước đi, các ngươi đứng đơ ở đây, người khác cũng không dám vào!” Vương Đằng nói.
Giới Chủ Nộ Viêm chưa từng nghẹn uất như thế, không ngờ Vương Đằng làm được, nhưng hắn không phát giận, chỉ hừ lạnh một tiếng, dẫn người ngồi xuống trên một vị trí trống.
Sau khi người của gia tộc Pylax ngồi xuống, không khí trong bữa tiệc nhiều ít thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng mọi người cũng biết, đây chỉ là một sự khởi đầu.