Mọi người xung quanh nhìn theo bóng dáng họ rời đi, vẻ mặt cực kì phức tạp, gia tộc Pylax trước nay cường thế bá đạo hôm nay lại ăn phải thua thiệt lớn như vậy trong tay một Nam Tước, thực sự vượt ngoài dự tính.
“Bọn họ thật giống một bày chó nha!” Vương Đằng phát ra một tiếng cảm khái.
“...??” Mọi người.
Đám người Waltgu còn chưa đi xa, nghe thấy lời Vương Đằng nói sau lưng thì lập tức quay người.
“Vương Đằng!” Ánh mắt Waltgu lạnh căm nhìn chằm chằm Vương Đằng.
Đồng thời người của gia tộc Pylax cũng vô cùng phẫn nộ trừng mắt với hắn, mấy ánh mắt đó hung tàn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ngay tức khắc vậy.
Vốn Vương Đằng cũng không sợ đắc tội với gia tộc Pylax, nay lại có Hoàng tộc lên tiếng, vậy nên hắn càng không cần sợ gì, chửi thẳng một lèo: “Nhìn cái gì mà nhìn, cùng một họ nhà chó, cứ nhìn thấy xương là lại muốn cắn một miếng, rồi nhìn thấy phân các ngươi có muốn ăn hay không? Gì mà Vương tộc khác họ, đúng là đám chó chết cả thể diện cũng không cần, các ngươi nghĩ các ngươi là cái thứ gì hả, đến đây đi, ông đây chỉ đứng ở chỗ này, có gan mau động thủ.”
Trong chớp mắt, bốn phía trở nên yên lặng như tờ.
Mọi người nhìn Vương Đằng, sắc mặt vô cùng phức tạp, trong ánh mắt toàn là hoảng sợ, sững sờ, thậm chí còn có một chút kính nể.
Trâu bò!
Thật là trâu bò!
Vậy mà lại dám chửi gia tộc Pylax là chó, còn mắng bọn chúng một trận xối xả, tên Vương Đằng này tuyệt đối là người duy nhất dám làm như vậy.
Thấy xương là muốn gặm một miếng.
Thấy phân thì các ngươi có ăn hay không?
Ôi ngẫm lại câu chửi này đi...
Câu chửi tục như thế từ miệng Vương Đằng nói ra, bọn họ chẳng những không cảm thấy thô tục, ngược lại cảm thấy có chút... sảng khoái!
Gia tộc Pylax tự nhận làm vương tộc khác họ rồi làm mưa làm gió, chưa bao giờ để các quý tộc nhỏ khác vào trong mắt, có không ít quý tộc đã bị bọn họ hãm hại, những câu nói vừa nãy của Vương Đằng đúng là chửi ra câu mà bọn họ muốn chửi nhất.
Nhất là khi nhìn thấy những người của gia tộc Pylax cùng một biểu cảm “Rất muốn giết Vương Đằng nhưng hết cách”, bọn họ lại như đang trong mùa hè nóng bức trời nắng chói chang mà được dội từng thùng nước mát lạnh, toàn thân thư thái, sảng khoái cực độ.
Mấy thanh niên thì đều trợn mắt há hốc mồm, quả thực không thể tin được Vương Đằng lại dám chửi gia tộc Pylax.
Ngay cả Tư Đồ Uyển Nhi có tính tình lãnh đạm, đôi mắt đẹp cũng không nhịn được mà trợn tròn lên, có thể thấy trong ánh mắt là sự kinh ngạc tột cùng.
“Ha ha ha!” Bollago từ trên trời hạ xuống, nhịn không được cười to, không bận tâm chút nào đến sắc mặt của đám người gia tộc Pylax.
Mặc dù Giới Chủ Hỏa Hà Cơ Hạ không cười nhạo trắng trợn như thế, nhưng ý cười trên mặt có muốn giấu cũng không giấu được, lại ném cho Vương Đằng một ánh mắt khen ngợi, giống như đang nói: “Anh bạn nhỏ, rất có tài mắng chửi.”
Không ít người đều như thế, dù không cười ra tiếng nhưng đều âm thầm cười trong bụng.
“Nhãi con, ngươi muốn chết! “
Đám người Waltgu, Sinclairmon hận đến nghiến răng, gầm ra tiếng.
Nếu như không phải người của Hoàng tộc vừa mới lên tiếng, bọn hắn thật sự muốn bất chấp hậu quả mà giết chết Vương Đằng.
Nhưng bọn hắn không dám.
Hoàng tộc đã ra mặt, có người nào dám chống lại?
Mặc dù là Vương tộc khác họ, nhưng nếu đã chọc giận tới Hoàng tộc, cũng sẽ bị xét nhà diệt tộc, hoàn toàn suy sụp.
Sự bất lực này, sự nhục nhã này, là lần đầu từ khi gia tộc Pylax bọn hắn quật khởi đến nay phải hứng chịu.
Bọn hắn nghĩ mãi cũng không rõ, người hoàng tộc luôn cao cao tại thượng, thân ở Đế cung, tại sao lại lên tiếng thay Vương Đằng?
Với đủ điều thắc mắc trong lòng, sắc mặt bọn họ đen giống như vừa bị lửa hun vậy, lửa giận trong mắt như muốn phun ra, nếu như ánh mắt có thể giết người, bọn hắn đã giết Vương Đằng trăm nghìn lần.
“Ngươi nói đúng, ta đúng là đang đi tìm chết đấy, kể từ hôm nay, không phải ta chết, thì chính là đám người gia tộc Pylax các ngươi chết, không chết không thôi!” Ánh mắt Vương Đằng âm u, lời nói lạnh lẽo đến thấu xương. Mọi người nghe mà biến sắc.
Ngay cả Bollago và Giới Chủ Hỏa Hà Cơ Hạ đang có mặt, cũng không kìm được mà thay đổi sắc mặt.
Âm thanh này tuy rằng không lớn, nhưng lại giống như từ dưới Cửu U truyền đến, chẳng khác nào tiếng Lệ Quỷ thì thầm lấy mạng.
Tất cả mọi người đều nghe ra được sự dứt khoát của Vương Đằng.
Trong sự dứt khoát ấy có chứa một chút điên cuồng khó có thể hình dung được.
Không chết không thôi!
Đây là hắn đang hạ chiến thư sinh tử với gia tộc Pylax đó!
Dùng sức mạnh của một người thách đấu toàn bộ gia tộc Pylax, đây là hành động điên cuồng đến mức nào chứ.
Kiến càng lay cây!
Đám người không khỏi rúng động, gần như không có cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt tâm trạng trong giờ phút này.
Sắc mặt đám người gia tộc Pylax cũng thay đổi, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.
Nhãi con này!
Nhãi con này!
Sao hắn dám!!!
Cho dù bọn họ chẳng hề thấy rằng Vương Đằng có năng lực gì có thể lay chuyển gia tộc Pylax bọn họ, nhưng mà nghe được giọng nói như Lệ Quỷ của tên Vương Đằng kia, bọn họ vẫn cảm thấy đáy lòng run lên.
Lúc này đám người ở đây đều không nói lên lời.
Vương Đằng nhếch miệng cười nói: “Vì vậy, các ngươi cứ dốc hết những gì mình có mà tới giết ta đi, không giết được ta, thì gia tộc Pylax các ngươi sẽ bị xóa tên trong vũ trụ tinh không này.”
Nụ cười trông bình thản, mà lại giống như tột cùng của sự dữ tợn.
Nếu như đã không thể mở ra một con đường sống, vậy thì làm đến cùng luôn.
Không ít thanh niên gia tộc Pylax lùi một bước, vậy mà bọn họ lại bị dọa sợ.
Adris đứng ở giữa đám người gia tộc Pylax, hắn nhìn thấy sắc mặt Vương Đằng, đồng tử không tự chủ được mà co lại, lông tơ sau lưng đều dựng đứng hết cả lên, đó là cảm giác bị một loại thực thể cực kỳ nguy hiểm để ý đến.
Tuy rằng ánh mắt kia cũng không phải chỉ nhằm vào hắn, nhưng hắn vẫn sinh ra loại cảm giác hoang đường này.
“Hừ, con sâu cái kiến mà cũng muốn làm càn!” Trong không trung truyền đến tiếng cười lạnh coi thường của Giới Chủ Hỏa Hà Hỏa Tước.