Sắc mặt Salem âm trầm, chiến đao trong tay không ngừng chém ra, đánh bay Nguyệt Kim Luân, chặt đứt từng lưỡi lửa.
“Bye bye ngươi nhé.” Vương Đằng cười ha ha, đã đuổi tới, cũng đã vượt qua.
Sắc mặt Salem xanh trắng một trận, vốn không dám dừng lại, cũng không còn thời gian tìm Vương Đằng phiền toái nữa, chỉ có thể liều mạng chạy trối chết tới trước.
Tốc độ của cường giả cấp Giới Chủ vốn nhanh hơn Vương Đằng, nhưng Vương Đằng mặc chiến giáp, vỗ đôi cánh Phong Lôi, nhanh như tia chớp, lại thỉnh thoảng sử dụng thủ đoạn không gian, tốc độ vậy mà không chậm hơn Salem bao nhiêu.
Tồn tại kinh khủng ở phía sau vẫn đang điên cuồng đuổi theo, nhưng khoảng cách đã bị kéo lại không ít.
Vương Đằng mới vừa thở ra, đột nhiên mặt đất trước mặt cũng bắt đầu chấn động, cát bụi kinh khủng bắn lên đầy trời.
Chẳng những như thế, mặt đất hai bên trái phải đều vậy, có thứ gì đó lao ra từ dưới đất, bụi cát bốc lên, che khuất mặt trời.
Hai người Vương Đằng và Salem hoàn toàn bị vây vào giữa.
Trong lúc này, hai người đều sắc mặt khó coi, không thể không dừng lại.
Hai đồng tử của Vương Đằng co rụt lại, trong lòng đang cấp tốc tự hỏi phương pháp thoát thân, nhưng lại phát hiện hình như mình không hề có bất cứ biện pháp nào có thể thoát khỏi.
Hắn đã rơi vào tuyệt cảnh!
Cát bụi bốn phía giống như nhà giam phong tỏa cả hai người Vương Đằng và Salem vào trong đó.
Chẳng những như thế, kể cả bầu trời đều bị bụi cát cấp tốc bao trùm, cuối cùng triệt để khép lại, hoàn toàn khép kín.
Đây không thể nghi ngờ đã chặt đứt đường lui cuối cùng của hai người Vương Đằng và Salem.
Thứ bọn họ sợ hãi không phải là cát bụi kia mà là tồn tại trong bụi bặm.
Trong ‘Linh Thị’ của Vương Đằng, trong cát bụi kia đã sớm bị tia sáng màu tím đen tràn ngập, không hề để lại dù chỉ là một khe hở để cho hắn có thể phá vây.
“Này.” Vương Đằng gọi Salem ở bên cạnh.
“Có chuyện gì?” Salem cau mày, lạnh giọng nói.
“Tình huống như vậy, chúng ta chỉ có thể hợp lực nhìn xem có khả năng chạy thoát không.” Vương Đằng nói.
“Hợp tác với ngươi?” Trong ánh mắt Salem lộ ra chút khinh miệt: “Chỉ bằng ngươi?”
Hắn tỏ vẻ lạnh lùng, lại nói: “Ta sẽ không hợp tác với hung thủ giết chết con ta.”
“Vậy mọi người cùng chết đi.” Vương Đằng lắc đầu, thở dài nói.
“Hừ, ngươi sẽ chết, ta chưa chắc đã chết.” Salem hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
“Hả?” Vương Đằng hơi kinh ngạc liếc nhìn hắn, nói: “Vậy ta đây mỏi mắt mong chờ.”
Hắn hơi nhíu mày, tuy rằng cường giả cấp Giới Chủ sẽ không gây phiền toái cho hắn vào giờ phút này, nhưng không đồng ý hợp tác.
Vậy phiền toái!
Chẳng lẽ hắn lại bại lộ nguyên lực Hắc Ám lần nữa sao?
Nhưng hiện giờ nguyên lực Hắc Ám của hắn đang ở cấp Hành Tinh lục giai, hắn không thể xác định được nếu mình rơi vào trong tia sáng màu tím đen, có thể lao ra khỏi đó trước khi nguyên lực Hắc Ám hao mòn triệt để không.
Nếu không thể lao ra được, chỉ sợ hắn sẽ trở thành đồ ăn của thứ gì đó kia.
Nhà giam do bụi cát hình thành đang chậm rãi co rụt vào trong, nhưng tốc độ bắt đầu chậm lại, không tính là nhanh.
Nó giống như đang trêu ghẹo hai người bọn họ.
Giống như một con mèo bắt được chuột, không vội vã ăn bọn họ luôn mà để con mồi nhảy nhót lên một lát, giống như vậy chất thịt sẽ càng ngon hơn chút, cũng có thể đây chỉ là một trò đùa tệ hại của nó.
Dù sao nếu một mình ở trong lòng đất không biết bao nhiêu năm, ai biết nó có phải biến thành thần kinh giống mèo không.
Vương Đằng nghĩ đến trước đó lúc mình nhìn chăm chú vào đối phương, đối phương cũng đang lặng lẽ nhìn chăm chú vào mình, đột nhiên cảm thấy tồn tại kia có thể chính là đồ có cái đầu không bình thường.
Có lẽ do đoán được tình huống như vậy, Vương Đằng ngược lại không vội phá vây, ít nhất trước khi đối phương ăn hắn thì vẫn còn có một chút thời gian, hắn cần phải nghĩ đến biện pháp ổn thỏa nhất mới được.
“Vương Đằng, ta nghĩ ta biết đó là cái gì rồi!” Giọng nói của Viên Cổn Cổn đột nhiên vang lên trong đầu Vương Đằng.
Vương Đằng chấn động tâm thần, gần như quá đỗi vui mừng, vội vàng hỏi dưới đáy lòng: “Là cái gì?”
“Hư Vô Thôn Thú!!!” Viên Cổn Cổn im lặng một cút, phun ra bốn chữ.
“Hư Vô Thôn Thú! Đây là thứ quỷ gì?” Vương Đằng vốn chưa từng nghe nói đến một chút tin tức gì về Hư Vô Thôn Thú này, cho nên từ đầu đã không biết đó là cái gì.
“Đây là một tồn tại quỷ dị chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cực kỳ hiếm thấy, rất ít người từng gặp nó, vô cùng ít, thậm chí người từng nhìn thấy nó gần như đều đã chết, cho nên tin tức về Hư Vô Thôn Thú gần như không có, mà ta lại mới tìm được một ít miêu tả liên quan trong một bản sách cổ.” Viên Cổn Cổn cấp tốc nói.
“Có bao nhiêu phần nắm chắc?” Vương Đằng hỏi.
“Dựa theo một vài đặc thù của thứ trước mắt này để xác định, ít nhất có đến bảy tám phần nắm chắc.” Viên Cổn Cổn nói.
Vương Đằng gật đầu, hỏi: “Vậy trên sách cổ kia có nhắc đến nó có nhược điểm gì không?”
“Vậy thì hoàn toàn không có, chỉ nói nó có thể cắn nuốt bất cứ vật thể gì để trưởng thành, hơn nữa càng thích căn nguyên sinh mệnh và căn nguyên linh hồn, tương đối chán ghét lực lượng hắc ám, nhưng không phải không thể nuốt, chỉ không thích mà thôi.” Viên Cổn Cổn nói.
“Má nó, biến thái như vậy.” Vương Đằng không nhịn được trừng lớn mắt, cảm thấy không thể tin nổi.
Cái gì đều có thể nuốt!
Đây chẳng phải vô địch sao?
Vốn tưởng rằng thứ kia sẽ sợ hãi nguyên lực Hắc Ám, hiện giờ lại nói cho hắn biết, người ta vốn không sợ hãi, chỉ chán ghét mà thôi.
Giống như cho dù trẻ con không thích ăn rau thơm, nhưng ngươi ép hắn ăn, nó vẫn sẽ ăn hết.
Lúc này, nhà giam bằng bụi cát đã thu nhỏ đến cỡ năm trăm mét, Salem cuối cùng không nhịn được, một luồng tia sáng màu băng lam chói mắt bộc phát ra từ trên người hắn, tản mát ra dao động kỳ dị.
“Lực lượng căn nguyên, hắn định vận dụng lực lượng căn nguyên để cứng rắn lao ra.” Vương Đằng cảm nhận được dao động kia, trong lòng lập tức đã nhìn rõ mục đích của hắn.
Hắn cố gắng rời xa một chút, tránh cho khi đối phương rời đi sẽ tiện thể xử lý hắn trước.