Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1560 - Chương 1560. Hư Vô Thôn Thú! (2)

Chương 1560. Hư Vô Thôn Thú! (2)
Chương 1560. Hư Vô Thôn Thú! (2)

Dù sao mối thù giết con, không đội trời chung.

Ánh mắt của Salem lộ ra từ trong tia sáng màu băng lam, cuối cùng liếc nhìn Vương Đằng, không để ý đến hắn.

Grào!

Một tiếng gầm giận dữ truyền ra từ trong miệng hắn, tia sáng màu băng lam triệt để bùng nổ, một luồng dao động mạnh mẽ tản ra.

“Chém!”

Salem hét lớn, toàn thân đều hóa thành một ánh đao lộng lẫy đến mức tận cùng, chém ra ngoài.

Bóng dáng của hắn cũng theo đó biến mất ngay tại chỗ.

Ầm rầm!

Tiếng nổ kinh khủng truyền ra, cát bụi phía trước bị chém ra một vết đao cực kỳ to lớn, tia sáng màu tím đen bên trong cũng bị chém ra.

Vương Đằng nhìn thấy một màn này, ánh mắt không khỏi nheo lại.

Thực lực của cường giả cấp Giới Chủ quả nhiên không phải giả, quá mạnh mẽ.

Nhưng khi Vương Đằng cho rằng ánh đao màu băng lam kia rèn sắt khi còn nóng chặt đứt tia sáng màu tím đen, tình huống không ngờ đến vẫn xuất hiện.

Tia sáng màu tím đen ở xung quanh cấp tốc hội tụ vào giữa, trực tiếp bao bọc lấy ánh đao màu băng lam kia, giống như cắn nuốt vậy.

Rầm!

Một tiếng vang thật lớn truyền ra từ bên trong đó, tia sáng màu tím đen bành trướng ra ngoài, có từng đợt tia sáng màu băng lam nhè nhẹ bộc phát ra từ bên trong.

Nhưng đều vô dụng, tia sáng màu băng lam vẫn bị cắn nuốt hầu như không còn, cuối cùng triệt để biến mất.

Bốn phía lại khôi phục bình tĩnh, chỉ có nhà giam khép kín vẫn chậm rãi co rút lại, còn Vương Đằng đang đứng ở chính giữa.

“Haizzz, kể cả cấp Giới Chủ đều không xông ra được sao?” Vương Đằng tỏ vẻ đau khổ, trong lòng giống như bị tảng đá lớn nện xuống, không ngừng trầm xuống.

“Vương Đằng!” Viên Cổn Cổn không nhịn được kêu lên.

Dưới tình huống này chính nó đều không nghĩ ra được cách nào, trong lòng rơi vào tuyệt vọng.

Chẳng lẽ nó và Vương Đằng đều phải ngã xuống nơi này sao?

Vốn tưởng rằng lấy thiên phú của Vương Đằng sẽ đi được xa hơn ở trong vũ trụ, ai ngờ lại đụng phải tồn tại kinh khủng như Hư Vô Thôn Thú.

Thật đúng là người tính không bằng trời tính!

Đúng lúc này, lồng giam trước mắt đột nhiên cấp tốc co rút lại, nháy mắt vượt qa khoảng cách trăm mét, vọt đến giống như thủy triều.

“Không còn thời gian!”

Sắc mặt Vương Đằng nghiêm nghị, nhiều loại dị hỏa thiên địa trong cơ thể đồng loạt bùng ra.

Lửa Hắc Ám, Quang Minh Thánh hỏa, lửa Thanh Ngọc Lưu Ly, lửa Vạn Thú Chân Linh, bốn loại lửa bao bọc hắn vào trong

Cùng lúc đó hắn còn kích phát cả Hoàng Tuyền Nhược Thủy, hình thành một bọt nước màu xanh lam đậm, bao bọc ở ngoài dị hỏa thiên địa.

Nguyên lực Hắc Ám cũng theo đó tràn ra, tạo thành một lồng phòng hộ màu đen như mực ở ngoài cùng.

Ba tầng phòng ngự!!!

Gần như chỉ trong nháy mắt Vương Đằng đã hoàn thành phòng ngự.

Ầm rầm!

Cát bụi đầy trời lập tức buông xuống, tia sáng màu tím đen ở trong đó triệt để cắn nuốt Vương Đằng…

Vương Đằng bao bọc lấy mình ba tầng trong ba tầng ngoài, chỉ muốn nhìn xem có thể dùng biện pháp này trốn được khỏi cắn nuốt của Hư Vô Thôn Thú không.

Sau khi màu tím đen kia cắn nuốt Vương Đằng, muốn cắn nuốt đầu tiên là tầng phòng ngự do nguyên lực Hắc Ám hình thành.

Kết quả nó giống như ăn bọ hung, hơi khó có thể nuốt xuống.

Xem ra nguyên lực Hắc Ám thật sự không phải là thứ tốt lành gì đối với nó.

Vương Đằng vốn định tìm cơ hội chạy đi, nhưng lại cảm giác một trận trời đất xoay chuyển ở trong lồng phòng ngự, sau đó giống như đang cấp tốc rơi xuống dưới.

Phát hiện này khiến sắc mặt Vương Đằng hơi thay đổi.

Xem ra Hư Vô Thôn Thú này không vội cắn nuốt hắn, cũng không dễ dàng thả hắn rời đi, mà định kéo hắn đến chỗ bản thể.

Không biết qua bao lâu, Vương Đằng cảm thấy xung quanh triệt để yên tĩnh lại, không hề có bất cứ chấn động gì, cũng không hề có tiếng vang gì, hắn giống như đang lơ lửng trong nước, nhấp nhô lên xuống.

Vương Đằng khoanh chân ngồi trong lồng phòng hộ của mình, hoàn toàn không nhìn thấy tình hình ở bên ngoài, chỉ có thể thông qua ‘Linh Thị’ nhìn thấy một luồng thể năng lượng đang bao bọc lấy hắn.

Thể năng lượng này hiển nhiên chính là bản thể của “Hư Vô Thôn Thú”, đoán chừng hắn đã bị nuốt vào trong bụng.

“Vương Đằng, hiện giờ phải làm sao?” Giọng Viên Cổn Cổn nặng nề hỏi.

“Ai biết!” Vương Đằng lắc đầu, cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.

“…” Viên Cổn Cổn câm nín.

Có thể đứng đắn một chút không hả?

Hiện giờ đang là thời khắc sống còn đấy!

Vương Đằng không để ý đến Viên Cổn Cổn, chậm rãi nhắm mắt lại, tâm thần chìm vào trong giao diện thuộc tính.

Biện pháp bình thường đã không đủ để cho hắn chạy thoát khỏi ma trảo của Hư Vô Thôn Thú này rồi, chỉ có thể nhìn xem có phương pháp đặc thù gì có thể khắc chế được Hư Vô Thôn Thú này hay không.

Viên Cổn Cổn nhìn thấy một màn này, biết Vương Đằng đang nghĩ cách, nên không dám đi quấy rầy hắn, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Vương Đằng nói không sốt ruột, nhưng trên thực tế lại lần lượt lục xem kỹ năng mình có thể có được, chỉ cần có thể khắc chế Hư Vô Thôn Thú này, hắn đều không để ý thử một lần.

Cũng không biết qua bao lâu.

Hình như Hư Vô Thôn Thú đã không còn kiên nhẫn, nó sẽ ra tay với Vương Đằng.

Một luồng lực lượng vô cùng kỳ lạ bao vây đến lồng phòng hộ, lực hút rất lớn truyền ra, giống như muốn phân giải hấp thu thứ này.

Vương Đằng tự nhiên cảm giác được tất cả chuyện này đầu tiên, lúc này sắc mặt hơi đổi, mở mắt ra.

“Nó ra tay rồi!”

Viên Cổn Cổn không khỏi kinh hãi, nhìn ra ngoài lồng phòng hộ, nhưng đáng tiếc nó không nhìn được cái gì cả.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta không muốn chết ở đây.” Nó gấp gáp đến xoay tròn ở trước mặt Vương Đằng.

“Đừng xoay nữa, xoay đến đầu ta choáng váng.” Vương Đằng liếc xéo khinh bỉ nó: “Một sinh mệnh trí năng như ngươi sợ chết cái gì?”

“Sinh mệnh trí năng cũng là sinh mệnh, ngươi đang khinh thường ta.” Viên Cổn Cổn trợn mắt nói.

“Sinh mệnh trí năng sợ chết như vậy cũng rất hiếm gặp đi.” Vương Đằng giễu cợt.

“Đừng tán dóc với ta nữa đi, nhanh nghĩ cách đi.” Viên Cổn Cổn không khỏi xem thường.

Vương Đằng lắc đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn tới trước.

Hết chương 1560.
Bình Luận (0)
Comment