Vương Đằng không quan tâm, thi triển tất cả thủ đoạn chống đỡ cắn nuốt của Hư Vô Thôn Thú, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất không ngừng đến gần căn nguyên linh hồn của Hư Vô Thôn Thú.
Gần!
Gần!
Sắp đến rồi!
Vương Đằng thu Hoàng Tuyền Nhược Thủy vào, lại thay phiên thi triển bốn loại dị hỏa thiên địa ra, lửa Vạn Thú Chân Linh, lửa Thanh Ngọc Lưu Ly, Quang Minh Thánh hỏa, lửa Hắc Ám…
Hư Vô Thôn Thú thật sự không ngờ hắn sẽ có nhiều thủ đoạn như vậy, những thủ đoạn này, mặc dù nó muốn cắn nuốt đều không dễ dàng như vậy.
Trong lúc này lại làm Vương Đằng không ngừng tiếp cận chỗ căn nguyên linh hồn của nó.
Grào!
Hư Vô Thôn Thú lại một lần nữa gầm lên giận dữ, nhưng một lần này trong tiếng gầm gừ của nó lại lộ ra chút nghiêm trọng, thậm chí còn có kích động.
“Ngươi cũng biết sợ à?”
Vương Đằng cười lạnh, hắn đã cảm nhận được căn nguyên linh hồn của Hư Vô Thôn Thú đang gần ngay trước mắt, dùng hết sức mạnh, nháy mắt đụng lê.
Rầm!
Một tiếng nổ vang, căn nguyên linh hồn của Vương Đằng lập tức đụng lên trên căn nguyên linh hồn của Hư Vô Thôn Thú.
Minh Táng!
Đoạt Xác!!!
Gần như cùng một thời gian, Vương Đằng phát động hai kỹ năng này.
Mới vừa rồi hắn đã đồng thời thăng cấp cả hai kỹ năng lên đến viên mãn, giờ phút này đồng thời phát động, cho Hư Vô Thôn Thú một kích trí mệnh.
Minh Táng đánh sâu vào!
Đoạt Xác cướp đoạt!
Grào!
Tiếng gầm giận dữ của Hư Vô Thôn Thú quanh quẩn lên, phẫn nộ mà kinh hoàng…
…
Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã qua hơn một tháng.
Theo Hư Vô Thôn Thú yên lặng, tinh cầu tàn lụi này cũng triệt để yên lặng xuống, mảnh sương mù màu xám ở trong hư vô kia chậm rãi phiêu tán trong vũ trụ, giống như u linh của vũ trụ.
Không có ai có thể tiến vào nơi trung tâm của vùng sương mù này, quấy rầy đến tinh cầu tĩnh mịch.
Cùng lúc đó, trong mảnh nhỏ không gian của Vương Cổn, đám người Viên Cổn Cổn gần như đếm thời gian qua ngày.
Thời gian trôi qua càng lâu, chúng nó càng lo lắng.
“Hơn một tháng, đều đã qua hơn một tháng, vì sao Vương Đằng còn chưa tỉnh lại.” Viên Cổn Cổn bay tới bay lui xung quanh Vương Đằng, lúc thì kiểm tra hơi thở của hắn, lúc lại sờ trái tim của hắn, sợ hắn đột nhiên chết đi.
“Ngươi yên tĩnh một chút đi.” Thể mẹ tộc Nghĩ Nhân không nhịn được nói.
“Ngươi thì biết cái gì, tính ra chết sống của hắn không có liên quan gì với ngươi đúng không.” Viên Cổn Cổn nói.
“Nếu hắn chết, ta cũng chết theo.” Thể mẹ tộc Nghĩ Nhân bình tĩnh nói.
“A, cũng đúng.” Viên Cổn Cổn đột nhiên phản ứng kịp.
“Không gian này đã duy trì lâu như vậy rồi nhưng vẫn không bị cắn nuốt, nói rõ hoặc là Hư Vô Thôn Thú không thèm quan tâm đến chúng ta, hoặc là Vương Đằng còn có dư lực. Cho dù là tình huống nào thì đều không phải là tình cảnh tệ nhất đối với chúng ta.” Thể mẹ tộc Nghĩ Nhân nói.
“Khụ khụ… ta cũng nghĩ như vậy.” Viên Cổn Cổn hơi sững sờ, phản ứng kịp, ho khan nói.
“…” Thể mẹ tộc Nghĩ Nhân nhỏ nhẹ nói: “Sự vô sỉ này, ngươi học được từ chỗ chủ nhân của ngươi sao?”
Viên Cổn Cổn không hề thấy nhục nhã, liếc xéo khinh bỉ, hỏi: “Ngươi nói hắn có thể thành công không? Chẳng lẽ hắn thật sự kìm chân được Hư Vô Thôn Thú sao?”
“Có lẽ hắn thật sự làm được đấy.” Thể mẹ tộc Nghĩ Nhân nói: “Chúng ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên trên người hắn.”
“Hy vọng như thế.” Viên Cổn Cổn cũng thở dài, ánh mắt lộ vẻ kiên định: “Hắn luôn có thể sáng tạo ra kỳ tích, ta không tin hắn sẽ chết ở đây.”
…
“Ta còn sống sao?”
Vương Đằng chậm rãi tỉnh lại từ trong một mảnh u ám, tràn đầy vẻ mê man, giống như còn chưa phản ứng lại kịp.
“Ta còn sống!”
Sau một lúc lâu, giọng nói của hắn trở nên chắc chắn, giống như cuối cùng xác nhận được mình thật sự còn sống.
Căn nguyên linh hồn của Vương Đằng chậm rãi mở to mắt!
Hắn phát hiện đây một không gian sâu thẳm vô cùng u ám, vô cùng rộng rãi, không biết lớn bao nhiêu, liếc mắt nhìn xem đều không nhìn thấy tận cùng.
“Đây là?”
Đôi mắt Vương Đằng lóe lên vẻ nghi hoặc.
“Đúng rồi, nơi này là không gian cắn nuốt của Hư Vô Thôn Thú! Cũng là chỗ căn nguyên linh hồn của nó!”
“Như vậy, căn nguyên linh hồn của Hư Vô Thôn Thú đâu?”
Vương Đằng nhìn xung quanh, vẫn chưa phát hiện ra căn nguyên của Hư Vô Thôn Thú, hắn vội vàng cảm nhận căn nguyên linh hồn của mình, rất nhanh nơi đáy lòng đã trào lên vui mừng như điên.
Hắn phát hiện căn nguyên linh hồn của mình lại trở nên mạnh mẽ rất nhiều.
Không đúng, phải nói là ở trong căn nguyên linh hồn của nó còn có tồn tại của một căn nguyên linh hồn khác.
Hiện giờ căn nguyên linh hồn này cũng thành một phần của hắn.
Đó là căn nguyên linh hồn của Hư Vô Thôn Thú!
Hắn, thành công!!!
Đoạt Xác của hắn thành công.
“Ha ha ha…” Vương Đằng không nhịn được ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Hắn lại thành công!
Đoạt xác thành công Hư Vô Thôn Thú mạnh mẽ như thế.
Tiếng cười kéo dài thật lâu rồi mới dừng lại.
Vương Đằng dần dần ổn định cảm xúc của mình, khoanh chân ngồi trong không gian u ám này, tâm niệm vừa động, một luồng căn nguyên linh hồn phân hóa ra từ trong cơ thể hắn, hóa thành một bóng thú toàn thân có màu tím đen.
“Hư Vô Thôn Thú!”
“Đây là Hư Vô Thôn Thú sao!”
Vương Đằng nhìn bóng dáng của Hư Vô Thôn Thú này, không khỏi hít vào một hơi.
Đây chính là cự thú Tinh Không được xưng là thần bí nhất trong vũ trụ, số lượng ít đến khiến cho người ta giận sôi, thậm chí còn chưa có ai từng gặp nó, mà bây giờ lại xuất hiện trước mặt hắn với hình thức như thế, cũng trở thành một phần của hắn.
Bản thân Vương Đằng đều cảm thấy có phần không thể tin nổi.
Căn nguyên linh hồn của Hư Vô Thôn Thú vô cùng vĩ đại.
Vương Đằng đứng trước mặt nó, có vẻ đặc biệt nhỏ bé.
Chênh lệch cách xa như vậy, hắn vốn không thể thành công, nhưng cuối cùng Vương Đằng vẫn thành công.
Nguyên nhân đầu tiên là Hư Vô Thôn Thú này chính là một con non, quá mức non nớt!
Nếu không đã không thể làm ra hành vi trêu đùa con mồi như trước đó.
Lấy linh hồn của một người thành niên đến Đoạt Xác một con non, tóm lại có ưu thế.