Lão già này đầu lớn, lại gầy teo, còn có thể có trình độ mạnh như vậy.
Veblen nghe cuộc nói chuyện của hai người, ngẩng đầu lên, một biểu cảm “Thằng nhóc ngươi biết sự lợi hại của ta rồi chứ”, cao ngạo không chịu nổi.
“Vương Đằng, Veblen này là người tộc Huim!” Giọng nói của Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu Vương Đằng.
“Người tộc Huim?” Vương Đằng đang tìm kiếm một vài tài liệu của về người tộc Huim trong đầu.
“Người tộc Huim là chủng tộc trí tuệ cao hiếm thấy trong vũ trụ, bọn họ sở hữu trí tuệ mà các chủng tộc khác không thể sánh bằng được.” Đồng thời Viên Cổn Cổn cũng giải thích.
Vương Đằng tìm được tài liệu liên quan, không khỏi gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ khác thường.
Số lượng người tộc Huim rất ít, nhưng mỗi một người đều là bảo bối.
Bọn họ chẳng những là chủng tộc trí tuệ cao, còn bẩm sinh cực kỳ khát vọng với tri thức, suốt đời đều học tập giống như đại hạn mong mưa.
Đây là điển hình chín mươi chín phần trăm thiên phú cộng thêm chín mươi chín phần trăm cố gắng, không thành công cũng khó.
Cho nên chủng tộc này của bọn họ rất dễ dàng xuất hiện người đại trí tuệ.
Những người đại trí tuệ này truyền thừa thế hệ này sang thế hệ khác, đương nhiên để lại công tích cực lớn trong vũ trụ.
Cho nên mọi người vô cùng tôn kính bọn họ.
Rất nhiều thế lực tôn người tộc Huim là thượng khách, hận không thể cung phụng bọn họ.
Bởi vì đối với bất kì một thế lực nào mà nói, người đại trí tuệ như vậy đều là tải sản khổng lồ.
Vương Đằng xem xong những tư liệu này trong đầu, ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Veblen.
Khó trách đầu lớn như vậy.
Thì ra là một chủng tộc kỳ lạ như vậy.
Nếu cho cái đầu lớn kia của hắn vài Phiên Lôi ấn, không biết có thể rơi ra loại thuộc tính “Trí tuệ” hay không?
Vấn đề này.
Không biết trí tuệ và ngộ tính có quan hệ hay không?
Ngộ tính hiện tại của Vương Đằng là cấp Vũ Trụ, hắn cũng không ngốc nữa.
Nhưng nếu có thuộc tính “Trí tuệ” cũng không tệ nha, bổ não cho bản thân.
“Thằng nhóc hỗn xược, đó là ánh mắt gì?” Veblen lập tức phát giác ra ánh mắt quỷ dị của Vương Đằng, nhảy dựng như nổi điên, kêu lên.
“Khụ khụ, ta nhìn ngươi, vậy đương nhiên là ngưỡng mộ như núi cao, không ngờ ngươi còn có thân phận như vậy, thật sự bội phục bội phục.” Vương Đằng thuận miệng nói vớ vẩn.
“Phi, ánh mắt vừa rồi của ngươi tuyệt đối không phải ý tứ này, xem lão già ta là đồ ngốc sao?” Veblen không chút tin tưởng Vương Đằng, trợn mắt nhìn hắn: “Thằng nhóc ngươi miệng đầy lời ma quỷ.”
“...” Vương Đằng.
Có chút niềm tin giữa người với người được không?
“Được rồi, ta không nói lung tung với ngươi, nhóc con, hiểu rõ chưa. Nếu ngươi phối hợp với nghiên cứu của ta, ta có thể tạo ra cho ngươi một kế hoạch tu luyện đặc biệt, đảm bảo tu luyện nhanh hơn ngươi hiện tại gấp ba lần.” Veblen nói thẳng.
“Tu luyện nhanh hơn ta hiện tại gấp ba lần?” Sắc mặt Vương Đằng thật kỳ quái.
Còn có người có thể tu luyện nhanh hơn tốc độ nhặt thuộc tính sao?
Nếu lão già này biết hắn thăng cấp thế nào, không biết còn có tự tin này không.
Veblen nhìn thấy ánh mắt này của hắn, lại một lần nữa tức giận tuôn trà.
Cảm giác bị xúc phạm.
Tuy rằng Vương Đằng không biểu hiện rõ ra ngoài, chỉ lộ ra một ánh mắt sơ ý, nhưng không ngờ chỉ như vậy, mới càng khiến người ta phẫn nộ và buồn bực.
Thằng nhóc này lại khinh thường hắn.
Thằng nhóc này dựa vào cái gì khinh thường hắn? Dựa vào cái gì?
“Vương Đằng, mặc dù lão già Veblen này có chút không đáng tin cậy, nhưng sẽ không tùy tiện nói giỡn trong lĩnh vực của hắn. Điểm ấy ngươi hoàn toàn có thể yên tâm, quả thật có rất nhiều võ giả muốn lấy được một kế hoạch tu luyện do hắn đích thân tạo ra, nhưng không có bao nhiêu người có thể đánh động hắn mà thôi.” Lúc này, tướng quân Mokallen ở bên cạnh giải thích.
Nếu không phải thấy tiềm lực kinh người của Vương Đằng, hắn cũng sẽ không nói nhiều như vậy.
Hắn cũng lo lắng Vương Đằng quay đi, vứt bỏ cơ hội tốt như vậy, thực sự rất đáng tiếc, đến lúc đó hối hận cũng không kịp đâu.
Thấy tướng quân Mokallen mở miệng, Vương Đằng không khỏi sửng sốt một chút.
Thế này có hơi ngượng ngùng rồi.
Tướng quân Mokallen cũng mở miệng rồi, nếu hắn từ chối nữa, ngược lại có vẻ hắn không biết điều, nhưng...
Chần chờ một chút, Vương Đằng vẫn nói:
“Chuyện đó, chi bằng vẫn nên bỏ đi, ta cảm thấy ta tự tu luyện rất tốt.”
Bị người ta nghiên cứu, hắn cũng không có sở thích này.
Hơn nữa hắn nhiều bí mật như vậy, cho dù không lo lắng một vài bí chính bị nghiên cứu ra, nhưng vẫn có không ít bí mật mặt ngoài nhất định sẽ bị biết.
Vương Đằng không dám khinh thường trí tuệ của người tộc Huim, dù sao ngay cả trong trí nhớ Hư Vô Thôn Thú, đều hết sức khen ngợi trí tuệ của người tộc Huim.
“Ngươi xác định?” Tướng quân Mokallen không ngờ Vương Đằng sẽ từ chối.
“Xác định.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Nhóc con, ngươi coi thường ta, có phải ngươi coi thường ta không.” Veblen giận dữ, xông lên hung tợn trừng mắt Vương Đằng, giống như hận không thể liều mạng với hắn. Cô số giọt nước miếng trực tiếp phun lên trên mặt hắn.
“Ặc... Ngươi đừng hiểu lầm, không có chuyện này, sao ta có thể khinh thường ngươi chứ, ta kính phục ngươi giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt.” Vương Đằng nhìn thấy ông lão trẻ con này tức giận, lập tức không biết xấu hổ nói.
Mặc kệ nói như thế nào, không thể đắc tội người ta.
“Hừ, ta xem như thấy rõ rồi, thằng nhóc ngươi không muốn cho ta nghiên cứu, trên người ngươi khẳng định có bí mật gì đó không thể nói cho người ta biết.” Hai mắt Veblen nhìn chằm chằm Vương Đằng, lạnh lùng hừ nói.
“Sao có thể, ta là một người trong sạch, ở đâu ra bí mật gì chứ.” Vương Đằng chắc chắn sẽ không thừa nhận.
Bí mật.
Bí mật gì.
Hắn không có chút bí mật nào.
“...” Veblen.
“...” Tướng quân Mokallen.
Thằng nhóc này con mẹ nó vô sỉ.
Trợn tròn mắt nói dối.
“...” Viên Cổn Cổn thong thả nói: “Lời này của ngươi nói ra, chính ngươi tin không?”
“Mặc kệ các ngươi tin hay không, dù sao ta tin.” Vương Đằng nói.
“Được rồi, nếu không muốn thì bỏ đi, chúng ta đi thôi.” Tướng quân Mokallen lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
Mỗi người đều có bí mật, chuyện này rất bình thường, Vương Đằng không muốn phối hợp nghiên cứu của Veblen, chắc chắn có suy tính của bản thân hắn, không cần ép buộc.