Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1605 - Chương 1605. Vương Đằng, Đcm Nhà Ngươi!

Chương 1605. Vương Đằng, đcm nhà ngươi!
Chương 1605. Vương Đằng, đcm nhà ngươi!

“Đợi đã, đợi đã.” Veblen lại không đồng ý, hét lớn.

“Ngươi còn có chuyện gì nữa?” Vương Đằng đau não.

Veblen kéo Vương Đằng lại, đột nhiên thay đổi vẻ mặt, cười ha ha nói: “Hay là ngươi cân nhắc lần nữa?”

Vương Đằng càng từ chối, hắn lại càng tò mò, càng muốn nghiên cứu.

Không lấy được thì vĩnh viễn xao động.

“...” Vương Đằng.

Lão già này còn chưa xong.

Khăng khăng không đánh được không chửi được, khiến cho người ta rất bất đắc dĩ.

Bằng không chỉ là chuyện một viên gạch, xem hắn còn dám tới làm phiền mình không.

Vương Đằng chỉ có thể nhìn về phía tướng quân Mokallen như xin giúp đỡ, hy vọng hắn có thể hỗ trợ thu phục ông già đáng ghét này.

Tướng quân Mokallen lại làm như không nhìn thấy, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.

“Này, đột nhiên ta đau bụng, ai u, đau quá, phải nhanh chóng đi vệ sinh, nếu không sẽ đi ra quần mất.” Tròng mắt Vương Đằng vừa chuyển, hắn vội vàng ôm bụng nói.

“...” Veblen đầu đầy vạch đen: “Ngươi còn có thể giả vờ hơn chút nữa được không? Một võ giả sẽ khống chế được cơ vòng của mình.”

“Ngươi mau buông tay, nếu không ta thật sự phải giải quyết ngay tại chỗ.” Vương Đằng không quan tâm nhiều như vậy.

“Thằng nhóc ngươi còn có thể vô sỉ thêm một chút không.” Sắc mặt Veblen biến thành màu đen.

“Vô sỉ là cái gì, có thể ăn không?” Vương Đằng hỏi: “Nếu ngươi không buông tay, ta sẽ cởi quần đó.”

“Cút cút cút, nhanh chóng cút.” Cả người Veblen bị buồn nôn đến không khỏe, trực tiếp buông tay Vương Đằng ra, hung tợn nói: “Thằng nhóc, ngươi chờ đó cho ta, chuyện hai chúng ta còn chưa xong đâu. Sớm muộn gì sẽ có một ngày ta khiến ngươi ngoan ngoãn nằm trước mặt ta.”

“Nằm ở trước mặt ngươi?” Vương Đằng ghét bỏ nói: “Xin lỗi, ta không có hứng thú đối với đàn ông. Đổi với các chị gái xinh đẹp, ta có thể còn sẽ cân nhắc một chút.”

“...” Veblen.

Lúc đi ra khỏi phòng thí nghiệm của Veblen, Vương Đằng thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Lão già này cũng khó đối phó quá!

Nếu không phải hắn đủ cơ trí, thì suýt nữa đã không đi ra được.

“Sau này ta sẽ không bao giờ tới cái nơi chết tiệt này nữa.” Vương Đằng quay đầu nhìn, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.

“Ha ha, đừng nói chắc chắn như vậy chưs.” Tướng quân Mokallen cười nói.

“... Ngươi có ý gì?” Trong lòng Vương Đằng giật thót, có dự cảm xấu.

“Sau này ngươi tự nhiên sẽ biết.” Tướng quân Mokallen nói lấp lửng, rồi chuyển đề tài khác: “Ta đã mở cho người quyền hạn của căn phòng ở tầng thứ mười dưới đất rồi, Ma noãn giao cho ngươi giải quyết đó.”

“Đúng rồi, làm xong rồi thì nhớ giúp ta xin công lao.” Vương Đằng gật đầu, lại nhắc nhở.

“Ngươi đúng là không chịu ăn một chút thua thiệt nào.” Tướng quân Mokallen bất đắc dĩ nói.

“Xem ngươi nói kìa, ta chỉ lấy thứ thuộc về ta mà thôi.” Vương Đằng cười híp mắt nói.

“Được rồi, không thể thiếu phần của ngươi được.” Tướng quân Mokallen khoát tay.

“À, còn có nhược điểm của tộc Ma Giáp loài Hắc Ám nữa, ta cũng đã báo lên rồi, ngươi giúp ta đi tra xét xem, công lao này cũng thể thiếu được.” Vương Đằng nói.

“Nhược điểm của tộc Ma Giáp!” Tướng quân Mokallen không khỏi kinh ngạc.

Tin tức này hắn thực sự không biết.

Thực ra phó quan của hắn đã nhận được tin tức báo lên. Chỉ là trước đó hắn vẫn đang xử lý chuyện quan trọng, cộng thêm sau đó lại truyền tới chuyện của “Ma noãn”, cho nên phó quan chưa kịp thông báo cho hắn.

Tướng quân Mokallen có quá nhiều việc phải xử lý trong một ngày, những việc hơi quan trọng, nếu phó quan không kịp thời nhắc nhở, thì sẽ bị kéo dài rất lâu.

“Ngươi không đùa với ta đấy chứ?” Tướng quân Mokallen có chút không dám tin nhìn Vương Đằng.

“Ta đâu cần phải lấy chuyện này ra đùa chứ.” Vương Đằng trừng mắt, nói: “Lần này mang không ít thi thể của loài Hắc Ám tộc Ma Giáp về, còn một số còn sống, mặc kệ các ngươi làm thế nào thì làm.”

“Rồi, nếu chuyện này quả thực không sai, thì ta lại ghi thêm một công lao nữa cho ngươi.” Tướng quân Mokallen nghiêm túc gật đầu nói.

Nhược điểm của tộc Ma Giáp, bọn họ đã nghiên cứu rất lâu, vẫn luôn không có đầu mối gì, nếu Vương Đằng thật sự tìm ra nhược điểm này, vậy thì chắc chắn là chuyện cực tốt đối với bọn họ.

Nghe được tin tức tốt này, cho dù là tướng quân Mokallen cũng không khỏi có phần kích động.

Sau khi hai người trở lại mặt đất, tướng quân Mokallen lập tức vội vàng rời đi, rõ ràng là đi nghiệm chứng nhược điểm của tộc Ma Giáp.

Vương Đằng thì tìm đám người Paige.

Bọn họ vẫn chưa tản đi, đang nghỉ ngơi ở phòng nghỉ ngơi, thấy Vương Đằng đi đến, thì vội vàng đứng lên chào đón.

“Thiếu tá Vương Đằng, ngươi không sao chứ?” Paige vội vàng hỏi.

“Không sao, ta có thể có chuyện gì được chứ, đã kiểm tra qua rồi, không hề bị gì cả.” Vương Đằng cười nói.

“Tốt quá rồi.” Paige lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi lo lắng cho ta à?” Vương Đằng nhìn cô nàng Bạch Hồ này, nháy mắt hỏi.

Paige lập tức nghiêm mặt lại, hồi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Thân là thuộc hạ, quan tâm cấp trên là chức vụ của mình.”

“Vậy à.” Vương Đằng gật đầu, cũng không trêu đùa nàng nữa, nhìn về phía mọi người nói: “Đi, đêm nay ta chiêu đãi, mọi người cùng tới đi.”

“Ha ha ha, được.”

“Thiếu tá Vương Đằng chiêu đãi, chúng ta chắc chắn không thể vắng mặt rồi.”

“Lão đại, ăn gì ngon ngon đi?”

Mọi người không khỏi cười ha ha một tiếng, bầu không khí lập tức trở nên sôi nổi hẳn lên.

Trên chiến trường rất dễ thành lập tình hữu nghị, mọi người đều cùng nhau trải qua sinh tử, có một tầng quan hệ này, đương nhiên sẽ thân thiết hơn một phần.

Paige nhìn cảnh này, khóe môi không khỏi xuất hiện một chút độ cong.

Đối với những người như bọn họ, có thể gặp được một cấp trên đáng tin lại dễ chung sống, thực sự rất quan trọng.

Màn đêm buông xuống.

Cả tổng căn cứ đều bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

Rất nhiều võ giả trở về từ trong nhiệm vụ, tụ tập lại một nơi, tỷ võ ở trên chiến trường, hưởng thụ thức ăn ngon, đây là truyền thống vốn có trong quân.

Làm như vậy cũng có ý nghĩa sâu xa.

Một mặt là vì xua tan bóng tối, để trong lòng các võ giả xây dựng lên niềm tin không sợ hãi loài Hắc Ám.

Mặc khác là để thư giãn giải tỏa sự căng thẳng và giết hại do chiến trường mang tới, nếu không thì rất dễ khiến người ta rơi vào trong tâm ma.

Hết chương 1605.
Bình Luận (0)
Comment