So với toàn bộ gia tộc Pylax, một Hung Lang Wendell quả thật chẳng là gì cả.
Lúc này, một bóng dáng từ xa đi tới, chính là Lục Binh Hồng vừa rồi còn cười nhạo Wendell.
Hắn có một mái tóc đen dài, tướng mạo thô kệch, cười nói: “Có thể khiến tên Hung Lang ăn đau khổ, người anh em, ngươi đúng là người đầu tiên.”
“Chuyện nhỏ mà thôi.” Vương Đằng bình thản nói.
“Thú vị.” Lục Binh Hồng cười một tiếng, nói: “Ta tên Lục Binh Hồng, làm quen một chút.”
“Vương Đằng.” Vương Đằng ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, thuận miệng nói.
Hai người cũng không nói nhiều, bởi vì là lần đầu gặp mặt, thân thiết với người mới quen thì không thích hợp lắm, mỗi người giới thiệu sơ qua một câu cũng tính là quen biết rồi.
“Lão đại, Lục Binh Hồng này là một nhân vật ngang tài ngang sức với Wendell, cũng là cấp bậc thượng tá, tiếng ác ở trên chiến trường không nhỏ, chém chết vô số loài Hắc Ám, hơn nữa còn là người rất ngay thẳng phóng khoáng, danh tiếng ở khu vực của chúng ta vẫn luôn rất tốt, không âm hiểm như Wendell.”
Đợi Lục Binh Hồng đi xa, Paige nhỏ tiếng giải thích.
Vương Đằng gật đầu, ghi nhớ những tin tức này, không chừng sau này sẽ có lúc giao thiệp với nhau.
Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một trận hỗn loạn.
“Wow, thức ăn ngon!”
“Thượng tá Wendell vạn tuế, tối nay chúng ta có lộc ăn rồi!”
“Ha ha ha, thơm quá.”
Hai mắt của đội viên của Wendell sáng lên, nhìn thức ăn Wendell vừa mới mang ra, giống như một đám sói đói, rối rít hoan hô.
“Mọi người cứ ăn nhiều vào, nếu ở trong tiểu đội của ta, ta sẽ để có ngươi được hưởng thụ đãi ngộ mà người khác không hưởng thụ được, những món ăn ngon này đều là do gia tộc của ta vận chuyển đến từ đế tinh,rất nhiều món là do linh trù đại sư đích thân nấu.” Wendell vung tay lên, trên mặt lộ vẻ đắc ý.
Chẳng trách những võ giả kia kinh ngạc như vậy.
Bọn họ ở tinh cầu phòng ngự số 29 vật tư cằn cỗi quanh năm, ăn no thì có đấy, nhưng phần lớn thời gian đều không được ăn thứ gì tốt.
Cũng chỉ có võ giả xuất thân từ gia tộc lớn như Wendell mới có thể xa xỉ như vậy.
Dù sao chỉ riêng việc vận chuyển đến hành tih phòng ngự số hai mươi chín này đã là một khoản chi phí rất lớn, những võ giả xuất thân bình thường khác đương nhiên không có năng lực này.
Lúc này, võ giả xung quanh ngửi thấy mùi thơm, đều không khỏi nuốt nước miếng một cái, ánh mắt không tự chủ được bị hấp dẫn qua.
Ở các tinh cầu phòng ngự, đồ ăn ngon luôn là thứ xa xỉ.
Wendell lại nhìn về phía Vương Đằng, hình như đã lấy được lại một chút tự tin, hắn cảm thấy bản thân có thể làm lại.
Vẻ mặt Vương Đằng có chút kỳ lạ.
Tên này thật sự là người xuất thân từ gia tộc Pylax sao?
Chỉ là một chút thức ăn, mà cũng đáng để kiêu ngạo?
Hắn lắc đầu, lấy ra một ít thức ăn từ trong nhẫn không gian của mình.
Vốn trước đó đã định lấy ra, chỉ là bị Wendell làm gián đoạn, mới chậm trễ một chút.
Các món ăn ngon đột nhiên xuất hiện dở trước mặt đám người Paige, Evan, khiến bọn họ hơi sững sờ.
Vừa rồi sự chú ý của bọn họ cũng bị đồ ăn ngon của Wendell hấp dẫn, nhưng bây giờ bọn họ không có bất cứ lưu luyến nào nữa, toàn bộ ánh mắt đều đặt trên đồ ăn ngon trước mắt.
Bởi vì những đồ ăn ngon trước mặt bọn họ rõ ràng ngon hơn cả đồ ăn của Wendell.
Chỉ từ mùi hương bay ra là có thể thấy được.
Một lát sau mùi hương này đã lấn át những món ngon của Wendell.
Hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Những món ngon này của Vương Đằng hầu hết đều là linh trù Tông sư nấu, hắn chuẩn bị rất nhiều, những thứ ở trước mắt chỉ là mưa phùn mà thôi.
“Linh thực cấp Tông sư!”
Không ít người phát ra tiếng kinh ngạc, hiển nhiên đã phân biệt được cấp bậc của những món ngon này từ trong mùi hương.
Món ngon của linh trù Tông sư nấu không phải là thứ người bình thường có thể ăn được, cho dù là võ giả cấp Vũ Trụ, cũng chỉ có thể thỉnh thoảng ăn một hai lần.
Hơn nữa còn là kiểu võ giả cấp Vũ Trụ rất có tiền.
Những võ giả giống như tinh cầu phòng ngự số hai mươi chín, thì càng không phải nói.
Nhưng bây giờ Vương Đằng thoáng cái đã lấy ra nhiều món ngon do linh trù Tông sư nấu như vậy cho mọi người hưởng thụ, đây đúng thật là...
Quá đáng!
Vẻ đắc ý trên mặt Wendell dần cứng ngắc lại, nhìn đồ ăn ngon trước mắt mình, đột nhiên cảm thấy bọn chúng... Không thơm nữa!
Những món ngon này của hắn, chỉ có một phần nhỏ là từ tay của linh trù đại sư, phần lớn đều là linh thực bình thường.
Vốn đối với những võ giả của tinh cầu phòng ngự số hai mươi chín mà nói, những món ngon này đã là thứ cực kỳ xa xỉ, đủ để thể hiện sự yêu mến của hắn đối với thuộc hạ.
Vậy mà...
Bây giờ so với Vương Đằng, hắn đã rơi xuống tầng thấp hơn.
Giả vờ bình tĩnh.
Wendell lập tức cảm thấy bản thân mất sạch thể diện, khuôn mặt nóng bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Định mệnh thằng khốn đó hoàn toàn chả làm theo kịch bản gì cả.
Khao thuộc hạ mà thôi, còn phải dùng tới linh thực cấp Tông sư sao?
Đốt hết tiền không hoảng sao?
Nhiều linh thực cấp Tông sư như vậy, giá cả chắc chắn vô cùng đắt, đến cả thành viên của gia tộc Pylax như hắn, cũng không dám xa xỉ như vậy, Vương Đằng này chẳng qua chỉ là một Nam Tước nhỏ nhoi, hắn dựa vào cái gì?
Đám người Evan đều hơi ngẩn ra, ngửi mùi hương kia, không nhịn được mà nuốt nước miếng, nhưng không dám ra tay.
Lỡ như ăn rồi, thiếu tá Vương Đằng bắt bọn họ bồi thường tiền thì phải làm thế nào?
Mặc dù linh thực cấp Tông sư mê người, nhưng quá đắt, những võ giả bình thường khổ sở bọn họ thực sự không gánh nổi.
Đến cả Paige cũng không nhịn được mà lăn yết hầu một cái, do dự nói: “Thiếu tá Vương Đằng, những linh thực này...”
“Mọi người đừng lo, cứ ăn đi, đã nói là mời các ngươi mà.” Vương Đằng vừa gọi, vừa cầm một cái chân nướng cắn to một miếng.
Thịt nướng vàng óng ngoài cháy trong mềm, mùi thơm đậm đà tản ra, khiến bụng mọi người đều reo lên.
Ực!
Cũng không biết ai lớn tiếng nuốt nước miếng một cái.
“Thiếu ta Vương Đằng, bọn ta thật sự được ăn sao?” Evan không yên tâm hỏi.