“Phí lời, không cho các ngươi ăn, thì ta lấy ra làm gì.” Vương Đằng không vui liếc mắt nhìn: “Nhanh lên, chỉ là một ít món ăn mà thôi, đừng bày ra dáng vẻ chưa nhìn thấy thế giới bao giờ như thế, khiến ta mất mặt.”
“...” Đám người Paige.
“...” Wendell.
“...” Những người khác.
Bọn họ đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự giống như người nhà quê chưa từng thấy thế giới.
Linh thực cấp Tông sư, từ trong miêng Vương Đằng cứ như là đồ ăn bình thường, còn bọn họ lại coi như là bảo bối, bọn họ khong phải người nhà quê thì là gì?
Vương Đằng thấy mọi người chậm chạp không động đậy, lắc đầu, trong lòng thở dài một hơi, ánh mắt thương hại.
Nhìn những người này đi.
Dựa vào sức mạnh của bọn họ, để ở bên ngoài cũng đều là cao thủ, lại bị nhốt ở trên tinh cầu phòng ngự này, người giỏi cũng không thể tự tin.
Hắn trực tiếp gắp một miếng thịt vàng ươm kẹp trong một cái lá nào đó, nhét vào trong tay Paige ở bên cạnh.
“Ăn!”
Paige nhìn linh thực trong tay, lập tức lấy lại tinh thần, buông bỏ đề phòng, lặng lẽ nhét thịt nướng vào trong miệng.
Không phải là ta không đủ thận trọng, mà thật sự là thịt nướng quá ngon.
Ừm ừm, thật sự rất ngon!
“Các ngươi cũng ăn đi, không cần ta đút cho các ngươi đấy chứ?” Vương Đằng liếc nhìn đám người Evan.
Đám người Evan nhìn thấy Paige đã lặng lẽ ăn, đâu còn chút do dự nào nữa, từng người hóa thành sói đói, vươn tay gắp đồ ăn ngon trước mặt.
“Đm, để lại ít cá nướng cho ta.”
“Con mẹ nó, miếng thịt nướng to như thế mà ngươi cũng cướp đi, ngươi đi ăn hết à?”
“Cút, ông đây ăn ba miếng là hết, đừng có ai mong cướp được khỏi ta.”
“Buông tay ra, cái này là ta lấy trước.”
...
Vương Đằng nhìn một đám võ giả cấp Hằng Tinh ngươi tranh ta cướp ở trước mắt, không khỏi che mắt, cái này đúng là không nhìn nổi nữa.
Tiểu đội của Vương Đằng ở bên này vui vẻ ăn ngấu nghiến, nhưng tất cả những võ giả khác đều nhìn mà đỏ hết cả mắt.
Mẹ kiếp!
Thật quá đáng.
Dựa vào cái gì mà mọi người đều phải ăn đồ thô ráp, còn bọn họ lại được ăn sơn hào hải vị.
Mọi người cắn thức ăn trong tay, nhạt như nước ốc, ánh mắt không khống chế được mà bay sang đám người Vương Đằng.
Wendell càng ăn càng tức, càng ăn lại càng bực bội, chỉ hận không thể ném thức ăn trong tay xuống đất luôn, không ăn nữa.
Nhưng nếu làm như vậy thật, thuộc hạ của hắn còn nhìn hắn thế nào nữa?
Cuối cùng thì lý trí vẫn chiến thắng, hắn đàng hoàng ăn hết thức ăn trong tay.
Về phía Vương Đằng, hoàn toàn không có ai để ý Wendell, mọi người đều tập trung thưởng thức đồ ăn ngon, tất cả đều giống như bị bỏ đói bảy ngày bảy đêm vậy, điên cuồng cướp thức ăn.
Chậm một bước, đồ ăn ngon sẽ không còn.
Ai thèm để ý tới Wendell là ai chứ, có ăn được không?
Vương Đằng cũng liên hệ với Tiki, muốn tìm hắn lại đây, nhưng hắn lại chưa trả lời, có lẽ vẫn còn bên trong nhiệm vụ.
Ngược lại nhiệm vụ bên này của Vương Đằng, mặc dù có không ít khó khăn nhưng tốc độ hoàn thành lại rất nhanh.
Thằng nhóc Vương Đằng này cứ như bật hack vậy, trực tiếp khiên “Ma noãn” làm người ta sợ hãi như hổ quay trở lại, lập công lớn.
Lúc trước Tiki còn muốn thi đấu với hắn, nếu như biết sẽ có kết quả như vậy, không biết sẽ có biểu cảm gì nhỉ?
Cả tối nay, ăn uống hết một đống này, tiểu đội của Vương Đằng đã cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Trong đầu bọn họ bị lấp đầy bằng thức ăn ngon hết rồi, không còn chứa nổi thứ khác nữa.
Lúc trở về, mọi người đều ợ một cái, dư vị vô cùng.
Vương Đằng cũng rất hài lòng.
Được, lòng trung thành của tiểu đội phải dựa vào thức ăn ngon rồi!
Nếu như một bữa không được thì hai, ba bữa, cũng không tin bọn họ không khuất phục.
Ngược lại là đám người Wendell bên kia, linh thực cũng lấy ra rồi nhưng đáng tiếc lại không nhận được hiệu quả xứng đáng.
Thậm chí trong lòng vài đội viên trong tiểu đội hắn còn không có bao nhiêu cảm kích.
Người so với người tức chết người, hàng so với hàng ném hết hàng!
Không có so sánh sẽ không có đau thương.
Bực bội trong lòng nên Wendell cũng không cần phải nói nữa, cả người đều rất tệ, lòng căm hận Vương Đằng càng sâu hơn, hắn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều do Vương Đằng gây ra.
...
Ngày hôm sau.
Đầu tiên Vương Đằng đi tới nơi đã niêm phong Ma noãn.
Cuối cùng thì giờ cũng không bị ai quấy rầy nữa, rốt cuộc có thể nhổ một đống lông dê rồi.
Ma noãn đúng là đồ tốt!
Dù là nguyên lực tinh thần hệ Hắc Ám, hay là kĩ năng Mê hoặc, đều là những giá trị thuộc tính Vương Đằng muốn.
Hắn có nên nói cho tướng quân Mokallen, thật ra hắn có thể lập tức giải quyết Ma noãn này không nhỉ?
Nếu lập tức giải quyết xong thì đi đâu tìm được một bé cưng có bong bóng thuộc tính hệ Hắc Ám tốt như vậy đây?
Phải biết rằng đây chính là thứ do loài Hắc Ám cấp Ma Tôn ngưng tụ ra, rất khó có được, có tìm cũng không thấy đâu.
Nếu không phải vì chút công trạng này, hắn thậm chí cũng không muốn giao Ma noãn cho tướng quân Mokallen, mình giấu đi nhổ lông dê không thích hơn sao?
May mắn tình huống bây giờ cũng rất tốt.
Lấy được công trạng rồi, cũng lộ diện ở trước mặt tướng quân Mokallen nữa.
Đợi khi nào hoàn toàn giải quyết xong truyện Ma noãn, còn nhận được ấn tượng tốt từ mười tám quân chủ của quân đội nữa.
Một Ma noãn mà kiếm được hai công trạng, hai ấn tượng tốt!
Vương Đằng cũng nhịn không được thả like cho sự cơ trí của mình.
Thật đúng là boy thông minh.
Cái này là làm một được mấy đây?
Một hai ba bốn năm, ít nhất là làm một được năm.
Tâm trạng vui vẻ của Tông Thận khi đến nơi niêm phong Ma noãn thì đột nhiên biến mất không còn lại gì.
Hắn gặp được một người rất không muốn gặp ở đây.
“Veblen!”
Tại sao lão già họm hẹm này lại ở đây vậy?
Đã nói là không cho hắn tiếp xúc với Ma noãn rồi cơ mà?
À đúng rồi!
Hắn đột nhiên nhớ ra ngày hôm qua tướng quân Mokallen đã nói, bảo hắn đừng nói chắc chắn quá, quả nhiên bây giờ hai người lại gặp mặt.
Đều do hắn quá ngây thơ, lại tin lời nói ma quỷ của tướng quân Mokallen.
Cái gì mà không để cho Veblen tới gần chứ, kết quả là hắn tự tới rồi.