Những biểu hiện lúc trước của Vương Đằng khiến cho bọn họ đều rất tin tưởng và nghe theo, nếu ngay từ đầu hắn đã không kêu mọi người chạy đi, vậy thì có nghĩa là hắn đã có cách đối phó với Ma Quỷ đằng cấp Ma Hoàng hạ vị này rồi.
Oành bùm!
Ngay lúc này, đòn tấn công của dây leo từ trên trời giáng xuống hệt như có vô số con trăn lớn nhấn chìm hết thảy.
Tất cả mọi người ồ ạt ra đòn chống trả.
Paige, Evan và những người khác cũng không ngoại lê, họ không dám lơ là, huy động nguyên lực của bản thân đánh về phía đám dây leo đen kia.
Nhưng đám dây leo đợt này còn ngoan cường hơn lần trước, ngay cả tốc độ và sức mạnh cũng tăng lên nhiều lần.
Một thoáng trôi qua, tất cả mọi người dần dần rơi vào thế yếu.
“A!”
“Cứu ta!”
Có người bị dây leo đen cuốn lấy kéo vào trong sương mù, người đó chỉ kịp hét lên tiếng kêu thảm thiết.
Có điều là những người này đều là thành viên trong đội của Wendell.
Nhóm người bên Paige và Evan được Vương Đằng bảo vệ, Nguyệt Kim Luân hóa thành ánh sáng vàng rực rỡ quét qua, ngay lập tức những sợi dây leo đen đang đến gần đó đều bị quét đi sạch sẽ.
Sắc mặt Wendell trở nên âm trầm, ấn đường nhíu hết lại.
Cây Ma Quỷ đằng cấp Ma Hoàng hạ vị này thật sự quá khó đối phó, ngay cả hắn cũng không thể để tâm đến các thành viên trong đội được, mới không bao lâu, số thành viên trong đội bọn họ đã giảm sụt mất bốn năm người.
Mà thực lực của Vương Đằng khiến hắn kinh ngạc không thôi, hắn cảm thấy khó mà tin nổi.
Tên khốn này thế mà mạnh đến vậy!
Rõ ràng hắn chỉ là một võ giả cấp Hằng Tinh, thế như thực lực hắn bộc lộ ra lại không khác gì một võ giả cấp Vũ Trụ.
Đáy lòng Wendell không khỏi run lên, rốt cuộc hắn cũng biết sao Vương Đằng có thể làm cho gia tộc bên kia chịu thua thiệt nhiều đến thế.
Thực lực của tên tiểu tử này hoàn toàn không theo suy theo lẽ thường.
Chẳng qua giờ không phải là lúc để nghĩ đến mấy chuyện này.
“Vương Đằng, cây Ma Quỷ đằng này ở cấp Ma Hoàng hạ vị, hai người chúng ta cần phải hợp sức lại mới có thể đột phá vòng vây.” Wendell đảo mắt, hắn nói lớn.
“Ngại quá, bọn ta thân mình còn lo chưa xong, nên không thể hợp tác với các ngươi được.” Vương Đằng bình thản đáp lời.
“...” Wendell.
Mé nó, gì mà thân mình còn chưa lo xong.
Lúc ngươi nói ra lời này, sao không ra vẻ bình thản hơn tí nữa đi.
Bộ dạng đó của ngươi có giống như thân mình còn lo chưa xong không?
Wendell đâu phải tên ngốc, rõ ràng là tên tiểu tử Vương Đằng này chẳng muốn giúp đỡ bọn họ.
“Đi theo ta!” Vương Đằng không ngó ngàng gì đến Wendell nữa, hắn quay sang nói với Paige và những người khác rồi xông thẳng vào màn sương.
Bọn Paige vô cùng tin tưởng Vương Đằng, họ đổ xô đi theo sau hắn.
Trong nháy mắt, đội hình của cả đội thay đổi, Vương Đằng làm trung tâm, hệt như một mũi tên đâm xuyên vào trong đám Ma Quỷ đằng chằng chịt và dày đặc.
Vương Đằng đi đầu tiên, hắn vươn tay chỉ về phía trước Nguyệt Kim Luân nhanh chóng bay ra, áo nghĩa Kim đi liền với nó cũng hóa thành ánh sáng vàng đánh tan tất cả dây leo màu đen xung quanh.
Dù cho đám dây leo đen đó có cứng cỡ nào đi chăng nữa thì dưới sự bén nhọn của Nguyệt Kim Luân bọn nó cũng chỉ như sợi mì mềm mại, hoàn toàn không có sức chống trả.
Ngay sau đó, Vương Đằng dẫn theo đám người Paige tiến vào trong màn sương rồi biến mất tăm.
“Sao có thể?”
Wendell nhìn đến sững sờ, cả người choáng váng, hai mắt trợn trừng, bộ dáng nôm có vẻ như nhìn thấy quỷ vậy.
Hắn muốn rút lại câu nói lúc trước.
Tên khốn này đâu phải chỉ rất mạnh thôi, mà phải là mạnh đến mức không khoa học!
Nhưng giây tiếp theo hắn lập tức lấy lại tinh thần rồi hét lớn:
“Mau, mau, đi theo.”
Vốn dĩ hắn định chạy từ chỗ hỏng lúc nãy Vương Đằng phá ra, nhưng tiếc là Ma Quỷ đằng không để cho hắn làm như vậy.
Bọn người của Wendell vừa lao ra chưa đầy ba mét, khoảng trống kia lại lần nữa bị Ma Quỷ đằng giăng lại chằng chịt, bọn họ bị ép trở về một lần nữa.
Dây leo màu đen xung quanh cũng không ngừng thu hẹp vòng vây, khiến cho không gian xung quanh càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ…
Trên mặt của hết thảy mọi người kể cả Wendell không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Wendell hận Vương Đằng thấu xương, theo như hắn thấy tất cả đều là do Vương Đằng gây ra.
Nếu không phải Vương Đằng thì sao hắn có thể dừng lại, sao có thể bị cây Ma Quỷ đằng cấp Ma Hoàng hạ vị này đuổi đến được chứ.
Nếu không phải do Vương Đằng thấy chết không cứu, thì sao bọn họ có thể bị Ma Quỷ đằng vây khốn, không thoát ra được.
Tất cả đều tại Vương Đằng!
…
Một bên khác, Vương Đằng dẫn theo mọi người xông lại chỗ bản thể của Ma Quỷ đằng, Nguyệt Kim Luân lơ lửng trên dưới bốn phía xung quanh, quét sạch đập tan hết thảy dây leo đen.
Paige và những người khác cũng không rảnh rỗi, các loại nguyên lực công kích bắn ra bên cạnh, hỗ trợ cho Vương Đằng.
Chẳng bao lâu, Vương Đằng đến một khu rừng phủ đầy gai đen, hắn đạp chân một cái, mặt đất lập tức rung lắc dữ dội.
Oành bùm bùm!
Xuất hiện một khoảng không cực lớn, sau đó là bản thể bự chảng của Ma Quỷ đằng cũng hiện lên.
“Tóm được rồi nhé!”
Vương Đằng cười giễu, hắn mở ‘Nguyên Từ chi tâm’, đất đá xung quanh đột nhiên tụ lại, như hóa thành một bàn tay to lớn, hung hăng nắm lấy Ma Quỷ đằng.
Nhưng mà dù sao thì cây Ma Quỷ đằng này cũng đã đạt đến cấp Ma Hoàng hạ vị, ánh sáng màu đen trên người nó bộc phát ra ngoài, nó định phá vỡ sự kìm kẹp của đất đá để bỏ chạy.
“Hừ!” Vương Đằng hừ một tiếng, một tay nắm lại thành quyền đấm thẳng xuống dưới.
Áo nghĩa Lực!
Nguyên lực cuồn cuộn tụ lại thành một quyền ấn khủng khiếp nện thẳng lên bản thể của Ma Quỷ đằng đang có ý định đào tẩu.
Oành!
Một tiếng động vang dội, bản thể của Ma Quỷ đằng ngây đơ tại chỗ, ngay sau đó có vô số vết nứt lần lượt xuất hiện trên bề mặt vô cùng rắn chắc của nó.
Bùm!
Giây tiếp theo, cả Ma Quỷ đằng nọ đều bị nổ tung ra, nhựa màu đen bắn ra tung tóe.
“Mau tản ra!” Paige hét lên.