Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1634 - Chương 1634. Tích Góp Quân Công, Hình Như Cũng Không Khó Lắm

Chương 1634. Tích góp quân công, hình như cũng không khó lắm
Chương 1634. Tích góp quân công, hình như cũng không khó lắm

Thái độ của người đại trí tuệ Veblen với Vương Đằng cũng vô cùng khác biệt, nói chuyện cực kỳ tùy tiện, giống như là xem hắn là những hậu bối bình thường.

Phải biết rằng trước kia cũng có rất nhiều người có thân phận địa vị không thấp đến tìm Veblen, hắn đều tỏ ra vẻ không thèm để ý.

Nhưng bây giờ lại đối xử khác biệt với Vương Đằng như vậy, thật sự là làm cho người ta khiếp sợ.

"Để Tiki lại, những người khác đi ra ngoài trước đi." Lúc này tướng quân Mokallen nói.

"Vâng!"

Đám người Paige vội đáp.

Bọn họ đặt Tiki lên một cái cáng cứu thương trong phòng thí nghiệm, xong rồi cúi người đi ra ngoài.

Trong phòng thí nghiệm lập tức chỉ còn lại ba người Vương Đằng, tướng quân Mokallen và Veblen.

"Vương Đằng, thả tộc Ma Não loài Hắc Ám mà ngươi bắt được ra đi." Tướng quân Mokallen nghiêm túc nói.

Vương Đằng cũng không nói đùa nữa, tâm niệm vừa động, tộc Ma Não loài Hắc Ám Ukup xuất hiện trước mặt hai người tướng quân Mokallen.

Ukup vô cùng yếu ớt, còn chưa tỉnh lại từ trong nỗi sợ bị dị hỏa thiên địa thiêu đốt.

Lúc trước nó bị ném vào trong một không gian tối tăm, cũng không biết đó là nơi nào, giờ này trước mặt lại đột nhiên bừng sáng, lại thấy được con người như ma quỷ kia, trong lòng nó không khỏi lại dâng lên một cảm giác sợ hãi, nó hét lớn: "Đừng đốt ta! Đừng đốt ta! Ta nhận thua còn không được sao!"

"..." Vương Đằng.

"..." Tướng quân Mokallen.

"..." Veblen.

Ukup đột nhiên cảm thấy bốn phía yên tĩnh đến kỳ lạ, có ba ánh mắt kỳ quái đang nhìn nó.

"Ta nói này nhóc con, ngươi đã làm gì với nó vậy, sao lại dọa nó sợ đến thế?" Sắc mặt Veblen quái lạ, tò mò hỏi.

"Khụ khụ, thật ra ta còn chưa làm gì cả, tự nó đã sợ thành như vậy." Vương Đằng ho khan một tiếng, sờ mũi nói.

"Mẹ!" Ukup muốn chửi một câu mẹ nó.

Má nó cái gì mà tự sợ thành như thế!

Nó đường đường là thiên kiêu tộc Ma Não, chẳng lẽ lại nhát gan như thế sao, quả là nực cười.

Đồ khốn này dám làm không dám nhận, đúng là vô liêm sỉ thực sự.

"Ngươi tưởng bọn ta là đồ ngốc à." Veblen tức giận nói.

"Điều này không quan trọng, quan trọng là giờ các ngươi định xử trí tộc Ma Não loài Hắc Ám này như thế nào?" Vương Đằng dời chủ đề.

"Giao nó cho ta đi, tộc Ma Não, một chủng tộc loài Hắc Ám vô cùng thần bí này, không ngờ là lại bị ngươi bắt về một con, ta thật sự là càng ngày càng tò mò về ngươi rồi đó. " Veblen tặc lưỡi nói.

"..." Vương Đằng lập tức im lặng.


Điều này không đúng cho lắm!

Hắn bắt tộc Ma Não loài Hắc Ám mang về cho Veblen nghiên cứu, là để cho Veblen dời sự chú ý lên tộc Ma Não loài Hắc Ám.

Kết quả là Veblen trái lại càng thêm tò mò về hắn.

Ngươi dùng logic gì đó?

Hắn đột nhiên có cảm giác như lấy đá đập chân mình.

Lão già này cũng quá đáng thật, đã có tộc Ma Não loài Hắc Ám còn để mắt tới hắn làm gì.

"Được rồi, nhìn ngươi sợ chưa kìa, trước khi được ngươi cho phép, ta sẽ không làm gì ngươi, ta không thích bắt ép người khác, thích tự nguyện cơ." Veblen trợn trắng mắt, nói.

"Tự nguyện?" Vương Đằng khẽ thở ra, trong lòng lại cười lạnh nói: "Kẻ nào tự nguyện thì đúng là đồ ngu."

Veblen không để ý hắn nữa, lúc này sự chú ý của ông hoàn toàn bị tộc Ma Não loài Hắc Ám hấp dẫn, ánh mắt sáng rực rơi vào trên thân Ukup, giống như thấy được bảo vật hiếm thấy.

Ánh mắt kia, tựa như muốn… xẻ Ukup ra!

Ukup lập tức giật thót rùng mình một cái.

CMN đây không phải là vừa mới thoát ổ sói thì lại vào miệng cọp đấy chứ?

Ánh mắt của lão già Nhân tộc này sao lại làm người ta sợ hãi vậy chứ!

"Người này hẳn là phải giao cho ngươi rồi." Vương Đằng nháy mắt với Veblen, nói: "Ta vừa bắt được nó đã nghĩ ngay đến ngươi, thế nào, đủ lòng thành chứ."

"Không tệ, không tệ, thằng nhãi nhà ngươi coi như còn có chút lương tâm." Veblen vui vẻ nói.

"Tộc Ma Não!" Ánh mắt Tướng Quân Mokallen lóe lên, khuôn mặt cứng nhắc nghiêm túc tại giờ phút này cũng không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, nói: "Tộc Ma Não loài Hắc Ám trời sinh là chủng tộc gián điệp, lấy cách thức tồn tại kỳ dị của chúng xâm nhập vào trận doanh của chúng ta, khiến cho không ai có thể bắt được, hiện giờ lại bắt được một con, thật sự là chuyện tốt mà, phải cẩn thận nghiên cứu mới được."

"Lại nói, thằng nhãi Vương Đằng này đúng là phúc tinh của ngươi, ngươi xem hắn mới đến bao lâu mà đã lập cho ngươi nhiều công lớn như vậy rồi." Venbla cười khà khà nói.

Vương Đằng không khỏi kinh ngạc liếc nhìn Veblen, lão già này thế mà còn biết nói đỡ cho hắn, thú vị.

"Ngươi nói không sai, thiếu tá Vương Đằng đúng là phúc tinh của ta." Tướng Quân Mokallen nhìn Vương Đằng, mang theo sự thưởng thức, nói: "Ngươi yên tâm, những công lao này không thể thiếu tên ngươi đâu."

"Vậy đa tạ tướng quân." Vương Đằng cười nói.

"Đây đều là những thứ ngươi nên có." Tướng Quân Mokallen khoát tay nói.

Vương Đằng thật vui vẻ, lại một bút quân công vào sổ.

Tích góp quân công, hình như cũng không khó lắm.

"Đúng rồi, có thể tiết lộ ta sẽ có bao nhiêu quân công không?" Vương Đằng cười khì khì nói.

"Ha ha ha, thằng nahxi này." Veblen không khỏi cười to, dùng ngón tay chỉ hắn.

"Thế nào cũng có hai ba vạn quân công đi." Tướng Quân Mokallen cũng có hơi dở khóc dở cười, nói.

"Mới hai ba vạn à!" Vương Đằng hơi thất vọng.

"Mới?" Tướng Quân Mokallen vạch đen đầy đầu: "Nếu như không phải ngươi mang tộc Ma Não loài Hắc Ám này về, nhiệm vụ lần này vốn chỉ có hai nghìn quân công thôi đấy, tên nhóc nhà ngươi thoáng cái đã thêm hai ba vạn quân công, đã ngang với những gì người làm nhiều vụ nhiều năm đạt được rồi."

"Nói như vậy, hình như ta kiếm lời không ít thật." Vương Đằng vuốt cằm nói.

Nhìn thấy dáng vẻ của Vương Đằng, hai người tướng quân Mokallen và Veblen không nhịn được lắc đầu.

Tên này cái gì cũng tốt, chính là hơi tham tiền.

Nhưng mà năng lực thật sự không tệ!

Mới làm nhiệm vụ hai lần mà thôi, đều làm ra chuyện lớn, đây là chuyện người bình thường có thể làm ra được sao?

Cấp trên, đặc biệt là các đại lão trong quân đội đều thích đau đầu như vậy.

Không sợ gây chuyện, chỉ sợ không có năng lực.

“Quân công trong hai nhiệm vụ này của ngươi cộng lại cũng đủ để cho quân hàm của ngươi tăng lên rồi.” Tướng quân Mokallen đột nhiên nói.

Hết chương 1634.
Bình Luận (0)
Comment