Dưới tình huống không hề bị quấy nhiễu, loài Hắc Ám tộc Ma Nga tự nhiên không thể trốn thoát được.
Lốc xoáy bộc phát ra lực hút mạnh mẽ, hút từng loài Hắc Ám tộc Ma Nga vào bên trong.
Grào grào grào…
Loài Hắc Ám tộc Ma Nga phát ra tiếng gầm rú thê lương, giãy giụa, điên cuồng đập hai cánh, giống như người chết đuối, cho dù chỉ có một tia hy vọng đều không chịu bỏ qua.
Đáng tiếc cuối cùng đều phí công, chúng nó không ngăn được lực hút của lốc xoáy, ào ào chui vào trong ôm ấp của cái chết.
Võ giả ở phía sau nhìn thấy một màn này đều không khỏi hoan hô.
Trước đó, bọn họ căm hận loài Hắc Ám tộc Ma Nga bao nhiêu, bất đắc dĩ cỡ nào, thì hiện giờ lại sảng khoái, hả giận bấy nhiêu.
Giống như bọn họ tự tay tiêu diệt loài Hắc Ám tộc Ma Nga này vậy.
“Thằng nhãi, ngươi muốn chết!”
Ma Hoàng Jaluks gầm lên giận dữ, hiển nhiên cảm thấy phẫn nộ lạ thường vì Vương Đằng còn dám ra tay sau khi nó đứng ra.
“Đến cắn ta đi!” Vương Đằng không hề sợ hãi, ngoắc tay với Ma Hoàng Jaluks ở đối diện.
Đừng nói võ giả cấp Vực Chủ, hắn còn đã từng khiêu khích cả cường giả cấp Giới Chủ, cớ sao phải sợ loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị này chứ, tuy rằng còn chưa đánh.
Tướng quân Tuttle: “…”
Hắn liếc xéo Vương Đằng, hơi câm nín.
Khi ngươi khiêu khích Jaluks, có thể đừng trốn sau lưng ta không.
Ánh mắt Ma Hoàng Jaluks nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, sát ý sôi trào trong đó, hận không thể xé nát hắn.
“Rất muốn cắn ta, đáng tiếc không cắn được, có phải thật tức giận không?” Vương Đằng nói: “Tức giận đều vô dụng, dù sao vẫn không cắn được, lêu lêu lêu…”
Tướng quân Tuttle: “…”
Mọi người: “…”
Sao bọn họ lại không phát hiện thiếu tá Vương Đằng này thậm chí hơi đê tiện nhỉ.
Lại nói chọc giận tồn tại cấp Ma Hoàng trung vị như vậy, thật sự ổn sao?
Không sợ bị đánh chết à!
Grào!
Quả nhiên Ma Hoàng Jaluks đã giận đến không muốn nói tiếng người nữa mà gầm rú lên, sau đó lập tức biến mất tại chỗ, hóa thành một tia sáng màu đen, nghiền ép đến với khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Mục tiêu rõ ràng là Vương Đằng!
Nó muốn xử lý nhân loại đáng giận này trước!
“Má ơi, thật hung dữ! Tướng quân Tuttle, giao loài Hắc Ám này cho ngươi đấy.” Vương Đằng vội vàng lùi lại phía sau.
Tướng quân Tuttle tức đến cả người đều không ổn, cơ bắp trên mặt không nhịn được run rẩy.
Tên này là đồ bịp bợm!
Rõ ràng là chuyện do Vương Đằng gây ra, nhưng lại kêu hắn đến xử lý.
Tướng quân Tuttle cảm thấy mình thành hiệp khách cõng nồi.
Nhưng đối mặt với Ma Hoàng Jaluks đang đánh tới, tướng quân Tuttle không dám chậm trễ, vội vàng nghênh đón.
Một khi tồn tại cấp Ma Hoàng trung vị đánh vào phía sau thì thật sự chính là một trận tai họa, không ai có thể ngăn cản được công kích của nó, chỉ có thể mặc cho nó tàn sát.
“Tránh ra!”
Ma Hoàng Jaluks giận dữ hét lên.
“Không tránh thì sao, ngươi cắn ta hả!” Tướng quân Tuttle không hề lùi bước, nhìn Ma Hoàng Jaluks, nói như khiêu khích.
“…”
Mặt Ma Hoàng Jaluks đều đen thui.
“Học ta!”
Vương Đằng đang lui về sau không nhịn được khóe miệng khẽ giật, hoàn toàn không ngờ tướng quân Tuttle sẽ đáp lại Ma Hoàng Jaluks như thế.
Các võ giả của tiền tuyến thứ ba đều hết nói nổi, thiếu chút nữa ngã xuống đất ngất đi.
Đây thật sự là tướng quân Tuttle sao?
Dù sao cũng là tướng thủ thành của căn cứ tiền tuyến thứ ba, đường đường một đại nhân vật, có thể đừng tùy tiện học một vài lời nói kỳ quái không hả?
Rầm!
Ma Hoàng Jaluks không thể nhịn được nữa, chiến phủ vĩ đại trong tay bộc phát ra ánh sáng màu đen mãnh liệt, chém về phía tướng quân Tuttle.
Chiến kỹ thuộc chiến phủ vốn lực lớn thế nặng, có được uy thế không thể địch nổi, một khi bùng nổ ở khoảng cách gần, tuyệt đối là sát chiêu khó có thể ngăn cản được.
Huống hồ loài Hắc Ám tộc Ma Giáp vốn nổi danh với khí lực và lực lượng mạnh mẽ, khi thi triển công kích cự phủ này, uy lực kia càng mạnh mẽ vô cùng.
“Giết!”
Tướng quân Tuttle thoáng thay đổi sắc mặt, nhưng không hề sợ hãi, miệng quát khẽ một tiếng, tay cầm một thanh chiến đao cực lớn, chém ra từ phía sau.
Rầm!
Chiến đao với cự phủ ầm ầm va chạm vào nhau. Dư ba nguyên lực kinh khủng tràn ra xung quanh. Có một ít loài Hắc Ám cấp thấp hoàn toàn không kịp né tránh, trực tiếp bị dư ba của công kích này lan đến, toàn bộ thân hình đều nổ tung.
Nhưng Ma Hoàng Jaluks lại không hề liếc mắt đến, chẳng thèm tiếc rẻ mấy loài Hắc Ám cấp thấp này chết đi.
“Tất cả võ giả lui về phía sau!” Tướng quân Tuttle vội quát to.
Một vài võ giả tương đối gần đó vội vàng lùi ra ngoài vòng chiến, bọn họ đều không dám đến gần phạm vi chiến đấu của hai đại cường giả.
Loài Hắc Ám cấp thấp mới vừa rồi chính là vết xe đổ.
“Lòng dạ đàn bà!” Ma Hoàng Jaluks nhe răng cười, cực kỳ châm biếm tướng quân Tuttle.
“Ngươi thì biết cái rắm lòng dạ đàn bà!” Tướng quân Tuttle hừ lạnh một tiếng, chiến đao trong tay ngưng tụ ra ánh đao màu vàng lộng lẫy, chếch lên trên bầu trời. Ánh đao xông thẳng lên trên trăm mét, ầm ầm chém ra.
“Ăn một đao của ta!”
Ánh đao màu vàng kia sâu sắc nặng nề, lúc chém ra, trên bầu trời hiện lên hư ảnh của một ngọn núi lớn, theo ánh đao ầm ầm ép về phía Ma Hoàng Jaluks.
Một đao này, không thể nghi ngờ ẩn chứa lực áo nghĩa mạnh mẽ.
Tướng quân Tuttle không hề nương tay, vừa ra tay đã bùng nổ mười thành lực lượng áo nghĩa.
Ánh mắt đỏ tươi của Ma Hoàng Jaluks hơi nheo lại, cũng không hề chậm trễ chút nào, nó đã cảm thấy uy hiếp thoang thoảng từ trong ánh đao này.
“Ma Long phủ!”
Một tiếng gầm giận dữ lập tức truyền ra từ trong miệng nó, chiến phủ trong tay nó nâng lên, hung hăng bổ ra ba rìu lên trên bầu trời.
Nguyên lực Hắc Ám mạnh mẽ thổi quét ra, ngưng tụ lực lượng áo nghĩa, hóa thành ba con ma long khổng lồ, quấn quýt nhau đỡ lấy ánh đao.
Ầm rầm!
Ma long há to miệng rộng, giống như muốn cắn nuốt ánh đao kia.
Đáng tiếc ánh đao này lại cứng rắn như núi, mặc dù dưới vây công của ba con ma long nhưng nó vẫn sừng sững bất động, ép xuống từng tấc một.
Vương Đằng nhìn tình hình chiến đấu của hai bên từ xa, không khỏi tặc lưỡi.