“Không cần cảm ơn, mọi người tiếp tục đi.” Vương Đằng vẫy tay, bay qua trước mặt bọn họ, khống chế lốc xoáy tiếp tục lao về phía loài Hắc Ám tộc Ma Giáp khác.
“…”
Vì thế tiếp theo trên chiến trường đã xuất hiện một màn… cực kỳ buồn cười.
Một lốc xoáy kinh khủng không kiêng nể gì quét ngang trên khắp chiến trường, giống như một cây chổi lớn đang quét tới quét lui trên đó.
Mà ở trước mặt lốc xoáy, vô số loài Hắc Ám bị đuổi đến tán loạn khắp nơi, vô cùng chật vật.
Võ giả Nhân tộc ở xung quanh đều nhìn đến ngơ ngác.
Chiến đấu còn có thể đánh như vậy?
Có phải trước kia bọn họ đều đã chiến đấu nhầm phương thức rồi không, như thế này mới là phương thức chiến đấu đúng đắn?
Vô số nghi hoặc hiện lên trong đầu mọi người.
Ánh mắt của võ giả hệ Phong may mắn còn tồn tại đều trợn trừng, vẻ mặt không thể tin nổi. Đây thật sự là ‘Phong Long Quyển’ của cố đồng đội sao?
Lốc xoáy này kéo dài hơi lâu!
Nếu đổi thành đồng đội trước kia của bọn họ, chỉ e đã sớm không chống đỡ nổi, lốc xoáy tự động tiêu tán rồi.
Nhưng lốc xoáy trước mắt lại đang quét ngang nơi đây, giống như không hề có ý định dừng lại, thứ này không khỏi kéo dài hơi lâu chút.
Uống viagra cũng chưa lợi hại như vậy.
Trong phút chốc, một luồng kính nể dâng lên từ tận đáy lòng những võ giả hệ Phong này, bọn họ… giật nảy mình!
“Thượng tá Tennyson, nếu như đổi lại là ngươi, có thể làm vậy không?” Một võ giả hệ Phong quay đầu lại hỏi một sĩ quan thượng tá trong đội ngũ.
“Không làm được, ép khô bố mày đây đều không làm được.” Thượng tá Tennyson này là đội trưởng của tiểu đội, võ giả hệ Phong. Hắn có mái tóc màu nâu nhạt, lúc này khẽ lắc đầu, cười khổ một chút, không nhịn được phun một câu nói tục.
“Chẳng lẽ thiếu tá Vương Đằng này là một võ giả cấp Vũ Trụ đỉnh phong sao?” Một võ giả hệ Phong khác suy đoán.
“Không phải là võ giả cấp Vũ Trụ, hắn chỉ là võ giả cấp Hằng Tinh.” Bản thân thượng tá Tennyson là võ giả cấp Vũ Trụ, vừa liếc mắt đã nhận ra được cảnh giới của Vương Đằng chỉ là cấp Hằng Tinh mà thôi.
“Thật cmn biến thái!” Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Rầm!
Một bên khác, tướng quân Tuttle và Ma Hoàng Jaluks đều đã tự mở lĩnh vực của mình ra, va chạm trong không trung, đánh khó chia lìa, không ai làm gì được ai.
Ma Hoàng Jaluks tự nhiên chú ý đến động tác của Vương Đằng, tức đến hai mắt gần như muốn phun lửa, gầm lên giận dữ liên tục:
“Phế vật!”
“Phế vật!”
“Chạy cái gì, giết chết thằng nhãi nhân loại kia cho ta!”
“Ai dám chạy, đều phải nhận lấy cực hình, thừa nhận nỗi khổ Ma Phệ.”
Tiếng rít gào gầm gừ quanh quẩn lan ra, tất cả loài Hắc Ám đều hoảng hốt, sắc mặt hoảng sợ nhìn Ma Hoàng Jaluks.
Ma Phệ!
Đó chính là một trong những hình phạt tàn khốc nhất ở thế giới Hắc Ám.
Một khi bị nhận hình phạt Ma Phệ sẽ thống khổ, sống không bằng chết, thậm chí còn không chết được, chỉ có thể giãy giụa trong vực sâu.
Tất cả loài Hắc Ám đều không dám chạy nữa, tất cả đều hai mắt đỏ bừng, trở nên điên cuồng, gầm gừ lên.
Grào! Grào! Grào…
“Giết nhân loại kia!”
Loài Hắc Ám đang chạy trốn tứ phía lại tấn công ngược về, ánh mắt chúng nhìn Vương Đằng giống như muốn xé hắn thành mảnh nhỏ.
“A má ơi, điên rồi! Điên rồi! Những loài Hắc Ám này điên rồi!”
Vương Đằng hoảng hốt, vội vàng lùi lại phía sau.
Quá kinh khủng.
Nhiều loài Hắc Ám vọt đến giống như chó điên vậy, ai thừa nhận nổi chứ!
Hắn cảm thấy mình như đã chọc phải tổ ong vò vẽ, không nhịn được ngẫm lại, có phải mình đã ép loài Hắc Ám quá ác độc, bằng không sao lại bắn ngược lợi hại như thế chứ.
Võ giả xung quanh đều hoảng hốt, không khỏi đồng tình với Vương Đằng.
Mới vừa rồi đắc ý bao nhiêu, hiện giờ chật vật bấy nhiêu.
“Grào!”
“Đừng chạy!”
“Nhân loại, chịu chết đi!”
…
Loài Hắc Ám thấy Vương Đằng sợ tới mức trốn chạy, sĩ khí tăng mạnh, kích động gào loạn lên, không còn cảm giác sợ hãi như mới vừa rồi.
Phong thủy luân chuyển, lần này đến lượt xung quanh Vương Đằng tán loạn.
Tiki ở xa xa nhìn thấy một màn này, không hiểu sao hơi dở khóc dở cười, cảm thấy buồn cười một cách khó hiểu.
Cùng lúc đó, các võ giả Nhân tộc khác đều phản ứng lại, tiến lên trước hỗ trợ, tiêu diệt loài Hắc Ám ở xung quanh.
Không thể để cho chúng nó giết Vương Đằng được.
Nhưng loài Hắc Ám giống như đã bị khơi dậy hung tính, hội tụ đến càng ngày càng nhiều, đuổi giết Vương Đằng.
Đáng tiếc tốc độ của Vương Đằng rất nhanh, dẫn theo chúng nó chạy vòng quanh.
Hắn giống như cá trạch nhảy lên, trơn bóng không lưu dấu tay, công kích gì đều không đánh trúng hắn được.
Tình hình như vậy khiến loài Hắc Ám vừa bực vừa hận, cố tình lại không cắn được hắn, chỉ có thể phẫn nộ điên cuồng bất lực.
“Nhân loại, có gan ngươi đừng chạy.”
“Có gan các ngươi đừng đuổi!”
“Chúng ta cứ đuổi, ngươi có thể làm gì chúng ta?”
“Ta cứ chạy, có bản lĩnh đến cắn ta này!”
“Ta…”
“Ta dcmn!”
Hai bên ngươi đuổi ta chạy, ngươi trách ta oán, không hề nhường nhịn, nhưng mà loài Hắc Ám vốn không phải là đối thủ, bị chọc tức đến thiếu chút nữa hộc máu ba lít.
Võ giả Nhân tộc ở xung quanh có vẻ mặt kỳ quái đến cực hạn, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng buồn cười như thế ở trên chiến trường, chỉ cảm thấy tam quan đều đổi mới.
Đúng lúc này, Vương Đằng đột nhiên dừng lại.
“Phù phù phù…” Loài Hắc Ám ở phía sau thở hổn hển, không khỏi mừng rỡ, dữ tợn cười nói: “Chạy đi, ngươi lại chạy nữa đi, chạy hết nổi rồi hả.”
“Ngu ngốc!” Vương Đằng cười khinh thường.
“Đại nhân, dáng vẻ của hắn không giống như không chạy nổi nữa.” Một loài Hắc Ám yếu ớt nhắc nhở.
“???” Các loài Hắc Ám nhìn khuôn mặt không đổi sắc của Vương Đằng, trong đầu có rất nhiều nghi vấn.
“Bye bye các ngươi nhé!” Vương Đằng vẫy tay, đột nhiên bắt vào hư không xa xôi.
Lốc xoáy vốn có khoảng cách rất xa đột nhiên bị một luồng lực vô hình kéo đến, quét qua, đột ngột xuất hiện ở ngay chính giữa loài Hắc ám.
Sau đó…
Ầm rầm!
Một màn pháo hoa phóng lên cao, tiếng gầm rú quanh quẩn trong trời đất, tất cả loài Hắc Ám đều bị cuốn vào trong đó.
Chúng nó còn chưa phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì?