“Ha ha ha, không phải loài Hắc Ám các ngươi thật trâu bò sao, muốn đuổi giết ai thì đuổi giết kẻ đó, tiếp tục đi chứ!” Tướng quân Tuttle cảm thấy Vương Đằng đang chọc giận đối phương, không khỏi cười ha ha, cũng bỏ thêm mồi lửa.
Grào!
“Ta giết ngươi!”
Ma Hoàng Jaluks thật sự phát cuồng. Tia sáng đen bộc phát toàn thân, giống như một vầng mặt trời màu đen, chói mắt đến cực hạn, khí tức đáng sợ vô cùng thổi quét ra.
Rầm!
Ngay sau đó thân hình của Ma Hoàng Jaluks bắt đầu bành trướng, ma giáp toàn thân nứt ra, không ngừng to lên, vẫn bám vào bên ngoài.
Thịch thịch thịch…
Tiếng vang truyền ra từ trong vầng mặt trời nhỏ màu đen giống như trái tim nhảy lên. Dưới tiếng vang này, thân hình của Ma Hoàng Jaluks đang phóng to lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, rất nhanh đã vượt qua ba mươi mét, sau đó là năm mươi mét, tám mươi mét, cho đến hơn trăm mét…
Nó giống như một ngọn núi được bao trùm bởi lớp áo giáp màu đen, áo giáp có từng tầng từng lớp, không theo quy tắc, còn có vô số giáp phụ bén nhọn màu tối đen giống như gai xương đang chĩa ra bốn phía, lại vĩ đại, sắc bén hơn cả trường thương.
Khí thế khiến cho người ta vô cùng sợ hãi lan tràn ra từ trên người, tràn ngập trong trời đất.
Một màn này, không thể nghi ngờ cực kỳ rung động.
Shh…
Tiếng hít một hơi khí lạnh không ngừng vang lên.
Tất cả võ giả Nhân tộc đều hoảng sợ không thôi, trong lòng chấn động cực độ, sắc mặt trở nên hơi tái nhợt.
Đáng sợ!
Đáng sợ!
Nếu như bị đụng phải, toàn thân đều bị đâm thành cái sàng.
Không!
Gai nhọn thô to như vậy đủ để chọc thân hình của một Nhân tộc ra một lỗ thủng lớn.
Đây mới là hình thái cuối cùng của Ma Hoàng Jaluks!
Rất nhiều người vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hình thái Ma Biến của loài Hắc Ám tộc Ma Giáp, giờ phút này tâm thần đều đang run run, chịu đả kích cực lớn.
Kinh khủng cỡ nào!
Kinh sợ cỡ nào!
Đặc biệt là khí thế kinh khủng kia giống như một ngọn núi chân thật ép vào trong lòng, ép đến mọi người không thở nổi.
Tồn tại kinh khủng cỡ này, cho dù là cường giả cấp Vực Chủ, chỉ sợ đều không dám chính diện chống lại!
“Ực ực!”
Yết hầu của tướng quân Tuttle không khỏi khẽ giật. Hắn cũng cảm giác được một luồng áp lực đập vào mặt, toàn thân đều không ổn.
Cmn Ma Hoàng Jaluks này nổi điên rồi!
Lại dùng đến cả Ma Biến.
Phải biết rằng Ma Biến của loài Hắc Ám cần tiêu hao căn nguyên, một khi sử dụng sẽ tiêu tốn thời gian rất lâu mới có thể khôi phục.
Cho nên không đến vạn bất đắc dĩ, chúng nó hiếm khi sử dụng.
Ma Hoàng Jaluks này lại vì vài lời nói công tâm của hắn đã bùng nổ Ma Biến, năng lực thừa nhận tâm lý không tốt lắm!
Đúng lúc này.
Đôi mắt đỏ tươi vĩ đại chậm rãi mở ra ở chính giữa áo giáp, còn lớn hơn cả hai chiếc đèn lồng, tràn ngập bạo ngược với ý tà ác, cứ nhìn chằm chằm về phía Vương Đằng.
Xong!
“Ngươi cmn!” Sắc mặt Vương Đằng cứng ngắc, trong lòng đã ân cần thăm hỏi cả nhà tướng quân Tuttle một lần.
Quá xỏ lá!
E rằng tướng quân Tuttle đã lấp đầy điểm kỹ năng trào phúng rồi, vừa thốt ra khỏi miệng chắc chắn không có chuyện gì tốt, cái miệng kia đã được khai quang chưa vậy?
Trào phúng thì thôi.
Tại sao tướng quân Tuttle trào phúng lại muốn để cho hắn thanh toán chứ, không hề công bằng chút nào.
“Chúng ta có chuyện bình tĩnh nói biết không.” Vương Đằng cười ngượng ngùng, cẩn thận nói: “Bởi vì cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, mới vừa rồi là ai trào phúng ngươi thì ngươi đi tìm người đó, đừng nhìn ta, ta không liên quan gì cả.”
O ((⊙﹏⊙ ) )o
Tướng quân Tuttle hận không thể đi lên tìm Vương Đằng tranh luận một chút.
Nếu không phải vì hỗ trợ Vương Đằng, hắn có thể trào phúng đối phương như vậy sao?
Hiện giờ hay rồi, đụng phải hàng cứng thì lôi hắn ra làm đệm lưng, còn có chút lương tâm không.
Ma Hoàng Jaluks không để ý chuyện này, chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, Ma Biến của nó còn chưa triệt để hoàn thành, bằng không hiện giờ đã xông lên xử lý thằng nhãi nhân loại đáng giận này.
Hại hắn phải dùng cả Ma Biến ra, thằng nhãi này phải chết.
“Ngươi không nói gì, ta coi như ngươi đồng ý.” Trên mặt Vương Đằng mang nụ cười vô tội, chậm rãi lui về phía sau.
Tướng quân Tuttle tức đến trợn trắng mắt.
Tên không có nghĩa khí này!
Grào!
Lúc này, Ma Hoàng Jaluks chợt mở cái miệng rộng ra, phát ra một tiếng gầm giận dữ kinh thiên động địa, sóng khí cuồn cuộn cuốn về phía Vương Đằng.
Vương Đằng vội vàng tránh ra, bịt miệng mũi: “Đừng phun loạn khắp nơi, không biết mình bị thối miệng sao?”
“…”
Mọi người còn chưa kịp khiếp sợ vì sự kinh khủng của Ma Hoàng Jaluks, đột nhiên bị Vương Đằng quấy phá như vậy, thiếu chút nữa không ổn định được thân hình ngã từ trên trời xuống.
Má nó, đây là vấn đề thối miệng hay không thối miệng sao?
Trọng tâm đều bị lệch đến tận chân trời.
Ma Hoàng Jaluks đáng sợ như vậy, chúng ta có thể nghiêm túc một chút không hả.
“Chết!”
Ma Hoàng Jaluks bộc phát phẫn nộ, giờ phút này mở cái mồm to như bồn máu ra, răng nanh vĩ đại giống như một thanh cự nhận, lóe lên ánh sáng lạnh.
Một tia sáng màu đen ngưng tụ ở trong miệng nó, dao động nguyên lực kinh khủng phát tán ra ngoài.
“Mau lui lại!”
Tướng quân Tuttle thay đổi sắc mặt, miệng đột nhiên hét lớn.
Đồng thời thân hình hắn chợt lóe, một ánh đao lập tức chém ra, định ngăn cản Ma Hoàng Jaluks.
Nhưng Ma Hoàng Jaluks lại không trốn không tránh, mặc kệ ánh đao kia chém lên trên người.
Ầm!
Một đao ẩn chứa áo nghĩa mười thành của tướng quân Tuttle trực tiếp lưu lại một vết thương sâu đậm ở trên người Ma Hoàng, máu màu đen phun ra.
Nhưng Ma Hoàng Jaluks không hề thay đổi.
Sắc mặt của tướng quân Tuttle vô cùng khó coi. Dù thế nào đều không ngờ đối phương sẽ liều mạng bị thương đón đỡ một đao của hắn.
Rầm!
Cùng lúc đó, tia sáng màu đen trong miệng Ma Hoàng Jaluks cuối cùng đạt đến đỉnh, há to mồm về phía Vương Đằng, một chùm tia sáng màu đen cấp tốc hình thành, chợt nổ bắn ra.
Gần như trong nháy mắt, chùm tia sáng màu đen kia lập tức đi đến trước mặt Vương Đằng, nhấn chìm hắn.
Thân hình của Vương Đằng giống như khối băng gặp phải nhiệt độ cao, ngay lập tức hòa tan, dần dần biến mất trong không khí.