Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1689 - Chương 1689. Hôm Nay Hắn Cắm Vào Một Cái Đinh, Mai Sau Hắn Ắt Có Thể Thu Hoạch Được Một Đống Đinh. (2)

Chương 1689. Hôm nay hắn cắm vào một cái đinh, mai sau hắn ắt có thể thu hoạch được một đống đinh. (2)
Chương 1689. Hôm nay hắn cắm vào một cái đinh, mai sau hắn ắt có thể thu hoạch được một đống đinh. (2)

Wendell nhìn gương mặt bình tĩnh trước mặt này, cảm thấy cực kỳ hoang đường.

Con kiến lay trời!

Giờ phút này, đầu óc hắn chỉ quanh quẩn bốn chữ này.

Đây là suy nghĩ buồn cười cỡ nào, vô tri cỡ nào!

Tên này căn bản không biết gia tộc Pylax kinh khủng đến mức nào!

Những võ giả đó được phái tới để tập kích giết Vương Đằng lần này hoàn toàn không tính là gì trong gia tộc Pylax, còn không bằng một góc nhỏ thực lực của chỉnh thể gia tộc Pylax.

Vương Đằng có tư cách gì đối kháng với gia tộc Pylax.

Chắc là hắn sẽ không cho rằng đánh bại bọn họ, thì có thể đối phó gia tộc Pylax chứ?

Vương Đằng nhìn thấy biểu cảm của Wendell, đã biết hắn suy nghĩ cái gì.

Cho dù là ai, khi nghe thấy hắn muốn đối phó gia tộc Pylax, e rằng đều cảm thấy hắn thật không biết lượng sức, thuần túy là đang tìm chết.

Nhưng hắn cũng không để ý, lại càng sẽ không giải thích cái gì với Wendell.

“Thế nào, ngươi không muốn làm?” Vương Đằng thản nhiên nói: “Nếu không muốn làm, ta không cần giữ lại ngươi nữa.”

“Không, không phải!” Wendell hoảng sợ, sắc mặt biến đổi liên tục, vội vàng lắc đầu.

Mặc kệ nói thế nào, trấn an tên này trước, bằng không ai biết hắn có làm ra chuyện gì kinh khủng đối với mình không.

Tra tấn trước đó, Wendell đã chịu đủ rồi, thật sự không muốn chịu loại đau khổ đó thêm lần nữa.

Cùng lắm thì chờ sau khi trở về, hắn sẽ nói toàn bộ kế hoạch của Vương Đằng cho gia tộc biết, coi như lập công chuộc tội.

Về chuyện trở thành tai mắt của Vương Đằng, hay là cái đinh, hắn không chút hứng thú.

Nếu không phải tính mạng rơi vào trong tay đối phương, hắn hoàn toàn không muốn nói một câu nào với tên điên và đần độn này nữa.

Nhưng không có cách nào, hiện tại chỉ có thể lá mặt lá trái.

“Không thể đổi điều kiện sao? Hẳn là ngươi biết gia tộc Pylax rất mạnh, ngươi làm như vậy không có chút ý nghĩa gì.” Wendell nói.

Diễn kịch thì diễn nguyên bộ, nếu hắn lập tức đồng ý, Vương Đằng chắc chắn sẽ không tin hắn.

“Có ý nghĩa hay không, không phải ngươi nói là được.” Vương Đằng thản nhiên nói.

“Nhưng với thực lực của ta, thân phận trong gia tộc cũng không tính là cao, ngươi muốn nói ta đâm vào trái tim của gia tộc, rất không thực tế.” Wendell nói.

“Nếu ta muốn dùng đến ngươi, đương nhiên sẽ khiến thân phận của ngươi cao lên, ít nhất cao hơn hiện tại.” Vương Đằng bình tĩnh nói.

Wendell vô cùng ngạc nhiên, hắn cảm thấy Vương Đằng thật sự điên rồi.

Tên này dựa vào cái gì nói như vậy?

Nâng cao thân phận của hắn, còn ít nhất cao hơn hiện tại, tên này cho rằng hắn là ai vậy?

Wendell tự nhận mình cố gắng nhiều năm như vậy, đi đến địa vị hiện tại này đã xem như nhân tài kiệt xuất trong gia tộc. Nhưng trên thực tế hắn vẫn chỉ là một tiểu lâu la trong gia tộc Pylax mà thôi.

Một người ngoài như Vương Đằng, còn chỉ là một Nam tước đế quốc, thân phận của chính hắn cũng không quá cao.

Nói ra lời này, chẳng lẽ hắn không sợ gió thổi bay lưỡi sao?

“Vậy thì, ngươi đồng ý hay không đồng ý?” Vương Đằng hỏi, đôi mắt lóe lên một tia sáng quỷ dị. Hắn nhìn thẳng vào mắt của Wendell.

Wendell nhìn thấy đôi mắt của Vương Đằng, không khỏi sửng sốt, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng khi nhìn kĩ lại, lại không phát hiện cái gì, mọi thứ như thường.

“Nói ra quyết định của ngươi.” Vương Đằng nói.

“Ta còn có chỗ phản đối sao?” Wendell dường như nhận mệnh, cười khổ nói.

“Tốt lắm.” Vương Đằng vừa lòng gật đầu, lại cười như không cười nhìn hắn hỏi: “Ngươi sẽ không quay đầu thì bán ta đi chứ?”

“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, nếu ta bán đứng ngươi, thì sẽ bị loài Hắc Ám cắn nuốt, chết không có chỗ chôn.” Trái tim Wendell đập mạnh. Hắn vội vàng phủ nhận, thậm chí còn thề, sợ Vương Đằng không tin.

“Còn khá ác với bản thân.” Vương Đằng kỳ quái nhìn hắn, thầm nói một câu trong lòng. Hắn nói: “Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, ta chính là chủ nhân của ngươi, ngươi chỉ trung thành với ta.”

“Vâng!” Wendell cố nén nhục nhã, cúi đầu đáp.

Vừa dứt lời, hắn đột nhiên sững sờ tại chỗ, đôi mắt mê mang trong nháy mắt!

“Thành công rồi!” Khóe miệng Vương Đằng lộ ra nụ cười.

Từ ngay từ đầu hắn đã sử dụng kỹ năng ‘Mê Hoặc’, kết quả có vẻ cũng không tệ lắm.

Hạt giống ‘Mê Hoặc’ đã lặng yên không một tiếng động trồng xuống, bản thân Wendell cũng không phát hiện ra chút nào.

Đây giống một ám chỉ, đang mọc rể nẩy mầm trong lòng Wendell, cho đến khi hoàn toàn khống chế suy nghĩ của hắn, khiến cho hắn trở thành nô lệ của Vương Đằng.

Muốn chấp hành kế hoạch này, không có cách nào sử dụng ấn ký linh hồn. Cới thực lực của những lão bất tử của gia tộc Pylax, họ phát hiện ấn ký linh hồn quả thực quá đơn giản.

Chỉ có kỹ năng ‘Mê Hoặc’ không để lại bất kì dấu vết này mới có thể thật sự giấu diếm được bọn họ.

Về chuyện làm sao Vương Đằng xác định đối phương có thật sự bị trồng ‘Mê Hoặc’ hay không?

Chuyện này cũng đơn giản, bởi vì một khi bị trồng ‘Mê Hoặc’, Vương Đằng sẽ nhận ra được một tia liên hệ như có như không đó.

Đây là bằng chứng ‘Mê Hoặc’ thi triển thành công!

Không ai có thể lừa hắn.

“Đi ra ngoài đi, gọi ba người Long Thập Tứ vào.” Vương Đằng xua tay nói.

Kế tiếp, hắn còn muốn trồng ‘Mê Hoặc’ cho ba người Long Thập Tứ.

......

Hơn hai tiếng sau, đám người Vương Đằng về tới tổng căn cứ.

Chiến hạm đáp xuống sân bay.

Rồi sau đó mọi người đi xuống từ chiến hạm.

Trước khi về đến tổng căn cứ, Vương Đằng đã thả đám người Wendell đi, hạt giống ‘Mê Hoặc’ để lại trên người bọn họ được kích hoạt rồi.

Hiện tại mấy người Wendell đã hoàn toàn biến thành nô lệ của hắn.

Kế hoạch bắt đầu rồi!

Hôm nay hắn cắm một cái đinh, ngày sau nhất định có thể thu hoạch một đống đinh.

Vương Đằng cười hi hi trong lòng.

Đám người Tiki hoàn toàn xem không hiểu thao tác của Vương Đằng.

Bọn họ chỉ biết, sau khi Vương Đằng nói chuyện một mình với đám người Wendell, thì thả bọn họ đi.

Chính lúc cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, đám người Tiki đều không biết.

Hay là hai bên đã đạt thành thoả thuận không người biết nào đó?

Tiki cực kỳ tò mò, nhưng cho dù hắn hỏi thế nào, Vương Đằng luôn giữ nụ cười cực kỳ thần bí, cứ không trả lời hắn, khiến cho lòng hắn ngứa ngáy khó chịu, còn không biết làm sao.

Hết chương 1689.
Bình Luận (0)
Comment