Ngay cả hắn cũng cảm thấy uy hiếp từ loại khí tức này.
Đối phương rất mạnh!
“Có thể ép thể Man Tượng của ta tới mức này, cho dù ngươi bị thua thì cũng có thể kiêu ngạo rồi.” Hokia đứng ở trong ảo ảnh Man Tượng, giọng nói ầm ầm truyền ra.
A!
Lúc này, ảo ảnh Man Tượng bên ngoài thân thể Hokia ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét đinh tai nhức óc, bốn chân Man Tượng giậm xuống đất, phóng về phía Vương Đằng.
Vương Đằng lắc đầu cười nhạt, vẻ mặt không chút sợ hãi.
“Vậy ta đây sẽ chơi với ngươi.”
Ngay sau đó, hắn đã hóa thành ánh sáng màu xanh, toàn thân có hỏa diễm quấn quanh, va chạm với Hokia.
Rầm rầm rầm...
Hai người đều tung hai quyền, mạnh mẽ va chạm trên không trung. Một người cao lớn như người khổng lồ, một người chỉ có chiều cao của người bình thường, đứng chung một chỗ tạo thành sự tương phản rất lớn.
Nhưng hai người như vậy lại ngang sức ngang tài, thậm chí còn tiến hành đánh nhau bằng phương thức đơn giản thô bạo.
Tiếng vang đinh tai nhức óc phát ra trên võ đài, nguyên lực hùng hồn dao động, nổ tung vang vọng trong không trung.
Va chạm dữ dội mạnh mẽ như vậy khiến cho không ít người vây xem xung quanh thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
Quá cứng rồi!
Hai người kia so đấu quả thực quá cứng rồi!
Nhưng không thể không thừa nhận, so đấu như vậy mới khiến người xem sôi trào nhiệt huyết, cảm xúc cũng bị khơi dậy.
Ánh mắt mọi người cũng không ngừng di chuyển theo chuyển động của hai bóng người, không dám nháy mắt một lần, giống như sợ bỏ lỡ mất quá trình chiến đấu dù chỉ một chút.
Trận chiến vô cùng đặc sắc thế này cũng không được thấy nhiều đâu!
Sau khi hoàn toàn thi triển thể Man Tượng, thực lực của Hokia rõ ràng tăng vọt, đặc biệt là lực lượng, càng trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng ngaysau đó hắn phát hiện sức mạnh của Vương Đằng cũng không thấy đáy.
Chẳng lẽ điều lúc trước hắn nói là sự thật sao?
Lúc trước hắn mới chỉ dùng ba thành lực thôi!!!
Một suy nghĩ không thể tin nổi hiện lên trong đầu Hokia khiến cho lòng hắn chấn động không dứt, không thể bình tĩnh được.
Những người khác cũng thấy được tình huống này, càng lộ vẻ kinh ngạc.
Vốn cho là sau khi Hokia hoàn toàn thi triển ra thể Man Tượng, dù không thể nghiền ép Vương Đằng thì cũng có phần thắng không nhỏ, không nghĩ tới tình huống lại không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Thực lực của Vương Đằng vượt xa sức tưởng tượng của mọi người.
Ầm!
Sau khi Hokia và Vương Đằng va chạm một quyền, thân hình hai bên tách ra như hai tia chớp, cách xa hàng chục mét.
Lúc này sắc mặt Hokia hết sức nghiêm trọng, tay nắm chặt0. Một thanh chiến chùy to lớn nhanh chóng xuất hiện trong lòng bàn tay khổng lồ của hắn.
Lúc này thân thể của hắn cao chừng hơn năm mươi mét, bàn tay giống như cái quạt hương bồ, nhưng chuôi chiến chùy ở trong tay hắn lại vô cùng phù hợp, giống như được tạo thành theo vóc người của hắn lúc này.
Hokia vung một tay, chiến chùy trong tay nện vào trong không khí, lập tức phát ra một tiếng “Bốp”.
Như muốn nổ tung bên tai của mọi người ở đây.
Vương Đằng thấy chùy to lớn này cũng không nhịn được mà ngẩn ngơ.
MMP người này phạm quy mà!
Chiến chùy lớn như vậy nện xuống nhất định sẽ bị nện thành bánh thịt đấy.
Vương Đằng nhìn các loại binh khí của mình một chút, hình như thật sự không có binh khí nào lớn hơn nó.
Ơ, từ từ.
Đợi đã, hình như ta phát hiện điểm sáng rồi.
Ngay sau đó, một cục gạch.... Không đúng, là một cái ấn xuất hiện trong tay Vương Đằng!
Cất giữ lâu như vậy, đến lúc lấy nó ra đi dạo rồi!
Những người phía dưới thấy một cái ấn bình thường không có gì lạ thì sắc mặt lộ ra sự ngạc nhiên.
Vũ khí này hình như có hơi... kỳ quái!
Chẳng lẽ Vương Đằng muốn dựa vào một cái ấn nho nhỏ này chống lại chùy lớn của Hokia sao?
Sắc mặt của mọi người không khỏi hơi quái dị.
Ngay cả sắc mặt của Hokia cũng ngơ ngác, liếc mắt đánh giá ấn của đối phương, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Vật này có thể đánh người được sao?
Đến cả bàn tay của hắn cũng lớn hơn cái ấn kia.
Mặc dù nhìn thoáng qua thì mặt ngoài cái ấn kia có hoa văn màu tím kỳ lạ, thoạt nhìn rất dọa người.
Nhưng thật sự có hơi chẳng ra ngô ra khoai gì, vừa giống như gạch mà vừa không giống, giống như ấn mà cũng không quá giống, giống như thật nhưng lại là giả.
Vừa nhìn đã biết không phải là loại vũ khí đứng đắn gì.
Sắc mặt tướng quân Mokallen hơi đổi. Hắn nhận ra vật này. Đó chính là binh khí dẫn lôi Vương Đằng sử dụng sau khi luyện đan lúc trước.
Cái ấn này hình như không tầm thường đâu!
Mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, Vương Đằng đã nâng Phiên Lôi ấn lên, niệm lực tinh thần tuôn ra.
Ầm!
Phiên Lôi ấn lập tức bay lên không trung, đập vào Hokia giống như tia sét màu tím.
Mọi người không khỏi lắc đầu, so với Hokia to con thì cái ấn này quả thực như món đồ chơi vậy, có thể đủ gãi ngứa cho Hokia không cũng là vấn đề.
Vẻ mặt của Hokia không hề thay đổi. Hắn nhìn cái ấn của người thanh niên chỉ lớn bằng lòng bàn tay đập về phía mình, trọng chùy trong tay ầm ầm nện ra.
Đang!
Trọng chùy trực tiếp đập vào cái ấn, phát ra âm thanh kim loại ngân nga.
Nhìn thì như dễ dàng chặn lại cái ấn, nhưng sắc mặt của Hokia lập tức thay đổi!
Hokia trợn tròn mắt, giống như nhìn thấy thứ gì không thể tin nổi.
Ầm!
Chỉ thấy cái ấn lớn bằng lòng bàn tay bây giờ lại bộc phát ra lôi quang màu tím sáng chói!
Dưới lôi quang màu tím, cái ấn trở nên to lớn với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, trong nháy mắt còn lớn hơn cả trọng chuỳ trong tay Hokia.
Chuyện này không chỉ khiến sắc mặt của Hokia thay đổi mà mọi người vây xung quanh cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Mẹ nó!”
“Cái ấn kia có thể biến lớn hơn??!”
“Binh khí của Vương Đằng có gì đó không đúng!”
“Đại nhân, đây có tính là ăn gian không?”
...
Nghe được tiếng bàn luận xung quanh, đám người tướng quân Mokallen không biết nói gì cho phải.
Bọn họ cũng coi như có kiến thức sâu rộng, nhưng đại đa số đều chưa từng thấy loại binh khí có thể vừa phóng lớn vừa thu nhỏ được. Vẻ mặt của bọn họ lúc này tràn đầy khiếp sợ.