Đặc biệt là tướng quân Mokallen. Hắn vốn cho rằng cái ấn này chỉ chứa lực lôi đình, nhưng bây giờ xem ra cái ấn này không chỉ đơn giản là chứa lực lôi đình.
“Các ngươi... đã từng thấy loại binh khí này chưa?” Tướng quân Thích Nguyên Câu chần chờ hỏi.
“Chưa từng thấy, chưa từng thấy!” Tướng quân Ukule lắc đầu nói liên tục.
“Bản thân ta đã từng thấy một lần!” Một vị nữ võ giả vô cùng cao lớn do dự nói.
“A? Tướng quân Kimberly, ngươi từng thấy rồi?” Mọi người nhìn nàng vô cùng kinh ngạc: “Nói nhanh lên!”
“Lại khá tương tự, đó là binh khí của một vị thần niệm sư. Năm đó ta du lịch vũ trụ từng may mắn nhìn thấy. Binh khí của hắn là một ngọn núi nhỏ, khi ra tay thì biến thành một ngọn núi cao chân chính. Không, so với ngọn núi cao bình thường thì còn cao lớn hơn nhiều, trực tiếp đánh vỡ một hành tinh nhỏ. Năm đó ta chứng kiến tới đó mà khiếp sợ không thôi!” Tướng quân Kimberly nhớ lại nói.
“Nói như vậy, Vương Đằng còn là một thần niệm sư nữa!” Tướng quân Thích Nguyên Câu nắm được trọng điểm, kinh ngạc nói.
Vừa rồi lúc Vương Đằng ra tay, bọn họ cho rằng Vương Đằng chỉ dựa vào nguyên lực đánh bay Hokia, nhưng bây giờ tướng quân Kimberly nói như thế thì họ có hơi nghi ngờ.
“Hắn đúng là một thần niệm sư, hơn nữa cảnh giới thần niệm sư cũng đạt tới cấp Hằng Tinh.” Tướng quân Mokallen đã xem tài liệu về Vương Đằng, lúc này mới gật đầu nói.
“Hí… Thần niệm sư cấp Hằng Tinh. Đó chính là võ giả tương đương cấp Vũ Trụ, cộng thêm lực lượng thân thể kinh khủng vừa rồi, Hokia, gặp nguy rồi!” Tướng quân Ukule hít một hơi khí lạnh, nghiêm nghị nói.
Những người khác cũng nghĩ như vậy.
...
Đúng lúc này, Phiên Lôi ấn đã lớn hơn trước mấy trăm lần, kích thước đã sớm thay đổi. Lôi ấn đã lớn gấp đôi trọng chuỳ trong tay Hokia, hoa văn màu tím phía trên tản ra ánh sáng màu tím, mơ hồ có thể thấy lôi quang nảy lên.
“Thế nào, bảo bối của ta có lớn hay không?” Vương Đằng nhìn Hokia đối diện, đắc ý cười hì hì.
“...”
Xung quanh chợt yên tĩnh.
Đây là từ hổ báo gì vậy.
Mọi người cảm thấy gương mặt hình như có thêm cái dấu bánh xe, có thứ gì đó vừa chạy qua.
Trong nháy mắt, sắc mặt của đàn ông thì kỳ quái, giống như nghe được lời gì quen thuộc.
Phụ nữ thì đỏ bừng cả mặt, hung hăng xì một tiếng khinh miệt. Các nàng cũng cảm thấy lời này rất quen thuộc.
“Khụ khụ, tên nhóc này thật không đứng đắn, phải dạy bảo một chút mới được.” Tướng quân Mokallen vội ho một tiếng, tức giận nói.
“Là phải dạy bảo cho thật tốt.” Tướng quân Thích Nguyên Câu nói, sắc mặt kỳ quái.
“Người trẻ tuổi mà, cũng có thể hiểu được.” Giọng nói của tướng quân Kimberly vang vọng, nàng cười ha ha, nói.
Trên võ đài, sau khi Hokia nghe được câu này, cả người cảm thấy không ổn, dưới tình huống cơ bắp toàn thân đang căng cứng cũng không nhịn được nổi cả da gà.
Thử hỏi bị một người đàn ông hỏi “Bảo bối của ta có lớn hay không”, là loại trải nghiệm kỳ lạ tới mức nào?
Hắn cảm thấy mình thực sự đã chịu sự nhục nhã lớn nhất thế giới này.
“Cút!”
Hai mắt Hokia trợn tròn, miệng phát ra tiếng gầm giận giữ, hắn vung trọng chuỳ đánh ra.
Đang đang đang!
Tiếng nổ cực lớn truyền ra, trọng chuỳ ầm ầm đối đầu với Phiên Lôi ấn to lớn hơn.
“Hung ác thật!”
“Xem ra còn chưa đủ lớn.”
“Không được, ta nhất định phải khiến ngươi thừa nhận của ta lớn hơn của ngươi, hơn nữa còn lớn hơn rất nhiều.”
Vương Đằng nhướn mày.
“...”
Mọi người lại lặng im không nói gì.
Rốt cuộc người này chấp niệm điều gì vậy?
Vương Đằng căn bản không hề phát hiện suy nghĩ của mọi người đã lệch từ hành tinh phòng ngự số 29 của Đại Càn tới tận Địa Tinh rồi. Lúc này niệm lực tinh thần của hắn bộc phát. Hào quang màu tím trên Phiên Lôi ấn tăng mạnh, mở rộng lần nữa, không ngừng trở nên to lớn hơn, cuối cùng như biến thành một ngọn núi cao được đúc thành từ kim loại, treo trên đỉnh đầu Hokia.
“Ừng ực!'
Những người xung quanh ở phía dưới nhìn ngọn núi kim loại kinh khủng kia không khỏi nuốt nước miếng.
Mẹ nó!
Đây là thứ quái quỷ gì vậy!
Nếu vừa rồi chỉ nói tới chuyện to nhỏ, bọn họ còn có thể tiếp nhận, nhưng bây giờ chuyện căn bản đã vượt ra ngoài phạm vi lý giải của bọn họ.
Một cái ấn lớn bằng lòng bàn tay lại có thể biến thành một ngọn núi lớn đến như vậy, đây là chuyện không khoa học chút nào!
Dù là binh khí cấp Tông sư đi nữa cũng chưa từng thấy loại nào có chức năng này.
Toàn bộ đám người tướng quân Mokallen đều nhìn tướng quân Kimberly, bây giờ mọi người đều nghĩ đến những lời miêu tả lúc nãy của nàng, thấy sao mà giống thế.
“Đúng chứ, chính là như thế đó.” Tướng quân Kimberly trưng ra vẻ mặt đương nhiên là như thế.
Hokia ngửa đầu nhìn, đồng tử co rút lại, trong lòng chỉ có một câu CMN.
Người này quá phạm quy mà!
“Đi!”
Vương Đằng vươn tay chỉ xuống, Phiên Lôi ấn ầm ầm phóng tới Hokia, tiếng rít gào vang vọng, thậm chí ngay cả không khí lúc này cũng bị ma sát đến nổ tung.
Ầm!
Đối diện với Phiến Lôi ấn khổng lồ kia, sắc mặt Hokia tái mét, vội vàng bộc phát ra áo nghĩa Lực mình nắm giữ, hoà vào bên trong trọng chuỳ trên tay.
Nguyên lực không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể hắn, điên cuồng ngưng tụ trong trọng chuỳ.
Ầm!
Theo nguyên lực vô cùng mạnh được thêm vào, một ảo ảnh chuỳ khổng lồ ngưng tụ trên chiến chuỳ trong tay Hokia. Dao động khiến người ta hoảng sợ, lan tràn ra từ đó.
“Man Tượng Chuỳ!”
Trong mắt Hokia, tia sáng màu vàng càng ngày càng sáng giống như hai ngọn đèn lồng. Trên người hắn âm thầm phát ra khí tức hoang dã cổ xưa, âm thanh như gầm thét phát ra từ trong cổ họng hắn.
Rầm rầm rầm!
Chân đạp đất, hắn hoá thành tia sáng màu vàng phóng lên cao, hung bạo phóng về phía Phiên Lôi ấn.
A!
Ảo ảnh Man Tượng bên ngoài cơ thể hắn cũng ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm thét, hung hăng vọt tới đè ép Phiên Lôi Ấn theo bóng dáng của hắn.
“Hả?”
Vương Đằng ồ lên một tiếng trong lòng. Hắn cảm nhận được dao động áo nghĩa quen thuộc trên công kích của Hokia.
Cho nên hắn dùng niệm lực tinh thần đưa áo nghĩa Lực của bản thân tuôn ra, rót vào bên trong Phiên Lôi Ấn.
Nhờ niệm lực tinh thần rót vào, tốc độ của Phiên Lôi Ấn lập tức tăng lên nhiều, lôi quang màu tím nở rộ, đè ép xuống từ trên bầu trời.
Ầm!