Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1701 - Chương 1701. Hắn, Tiêu Rồi! (2)

Chương 1701. Hắn, tiêu rồi! (2)
Chương 1701. Hắn, tiêu rồi! (2)

Video trình chiếu, đám người tướng quân Mokallen đều xem nghiêm túc. Trong đó Vương Đằng có dùng lời lẽ để dụ đối phương nói ra thân phận của mình, mà mấy tên ngốc Long Thập Tứ kia tưởng là thật sự có thể xử lý hắn, cho nên không có bất cứ giấu diếm nào.

Lúc xem đến đây, mặt Crofts đã xanh rồi.

ĐCM.

Ba tên khốn kia là lợn phái tới đúng không?

Tại sao bọn họ không đi chết đi, còn chạy về làm cái gì?

Để tên óc heo như vậy sống thật là lãng phí thức ăn của gia tộc Pylax.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Crofts, ánh mắt lờ mờ hiện ra chút chán ghét.

Vương Đằng lão luyện ngồi yên tại chỗ, cười híp mắt nhìn Crofts.

Không phải con chó già này rất bình tĩnh sao?

Tiếp tục bình tĩnh đi, căng thẳng cái gì chứ?

Nhìn dáng vẻ kia của đối phương, trong lòng Vương Đằng không biết dễ chịu tới mức nào, giống như uống cả bình coca cola đá vào bụng.

“Tướng quân Crofts, ngươi có gì muốn nói không?” Tướng quân Mokallen thờ ơ hỏi.

“Hoang đường!”

Crofts quát một tiếng, hỏi: “Tướng quân Mokallen, ngươi sẽ không chỉ dựa vào video này mà cho là ta sai khiến người làm đấy chứ?”

“Lẽ nào không phải sao?” Tướng quân Mokallen lạnh lùng hỏi ngược lại.

“Tướng quân Crofts, ngươi nghĩ mắt của mọi người đều bị mù sao?” Tướng quân Kimberly cười khẩy, hỏi.

“Những người kia dễ dàng nói ra thân phận của bản thân như vậy, hoàn toàn là muốn vu oan giá họa cho ta.” Crofts kích động nói.

Mọi người không khỏi cau lông mày. Điều Crofts không phải không có khả năng, nhưng loại khả năng này thực ra rất nhỏ.

Bởi vì theo tình hình trong video, đối phương là vì tự cho rằng có thể giết chết được Vương Đằng nên mới tiết lộ thân phận của mình. Hơn nữa lúc đó còn có thành phần Vương Đằng dùng lời lẽ để dẫn dắt, chứ không phải bọn họ chủ động nói ra.

Cho nên độ đáng tin khá là cao.

Nhưng Crofts khăng khăng đối phương vu oan hãm hại hắn. Nếu Vương Đằng lại không có chứng cứ mang tính thực chất khác, thì bọn họ cũng không tiện làm gì Crofts.

“Ha!” Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ, tiếng cười này tràn đầy sự khinh thường.

Mọi người không khỏi nhìn về phía Vương Đằng bật cười.

“Ngươi cười cái gì?” Crofts cau mày hỏi.

“Không sao, diễn, ngươi diễn tiếp đi, diễn xong rồi ta lại cho ngươi xem chứng cứ sau.” Vương Đằng bình thản nói.

“…” Crofts nghe giọng điệu bình thản mang chút cười nhạo kia của Vương Đằng, trong lòng càng dâng lên ngọn lửa không tên, ước gì có thể đánh chết Vương Đằng ngay tại chỗ, đáng tiếc hắn lại không thể làm gì được Vương Đằng.

Hơn nữa trông dáng vẻ của Vương Đằng hình như đã có dự tính.

Đáy lòng Crofts không khỏi hơi nghi ngờ và căng thẳng. Hắn lạnh giọng nói: “Nếu ngươi có chứng cứ thì lấy ra đi, người trong sạch không cần thanh minh, còn sợ người khác vu oan hãm hại chắc.”

“Không nhìn ra ngươi còn là phái diễn xuất đấy.” Vương Đằng cười ha ha.

“…” Crofts.

Mẹ nó, mỗi một câu của thằng nhóc này đều khiến hắn tức tới muốn đánh người.

“Được rồi thiếu tá Vương Đằng. Ngươi có chứng cứ gì thì lấy ra trước đi.” Tướng quân Mokallen nói.

“Được.” Vương Đằng gật đầu, lấy ra một lệnh bài, đặt ở trên bàn, nói: “Đây là thứ rơi ra từ trên người bọn họ lúc ta đánh lùi ba người cầm đầu kia. Ta nghĩ chắc tướng quân Crofts có biết.”

Đây tất nhiên không phải rơi ra từ trên người đối phương, mà là sau khi Vương Đằng bắt Long Thập Tứ lại, lục soát được trên người đối phương.

Lúc Crofts thấy lệnh bài kia, sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi hoàn toàn.

Đó là lệnh bài thân phận của gia tộc Pylax, bên trên có ấn ký máu của thành viên gia tộc Pylax.

Có phải thật hay không chỉ cần xét nghiệm là biết.

Hắn không còn đường nào để phản bác nữa.

Nhưng hắn không hiểu, sao Vương Đằng có thể lấy được lệnh bài này?

Vì một khi chủ nhân lệnh bài chết, lệnh bài này sẽ vỡ vụn, hoàn toàn không thể bị người ta lấy được

Hơn nữa ai lại không có việc gì mà đặt lệnh bài trên người chứ? Lẽ nào không phải đặt trong trang bị không gian sao? Cái gì mà rơi ra từ trên người, hoàn toàn là nói bậy.

Vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu Crofts, cuối cùng hắn đã nghĩ đến một khả năng…

Đám người Long Thập Tứ từng bị bắt!

Nhưng sau khi Vương Đằng lấy được đồ ở trên người bọn họ, lại thả bọn họ đi.

Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?

Ánh mắt của Crofts nhìn chằm chằm Vương Đằng, sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn phát hiện mình thật sự đã xem nhẹ Vương Đằng.

Thằng nhóc này giống như một con rắn độc núp trong bụi cỏ, nhân lúc hắn không đề phòng, đột nhiên nhảy ra cắn mạnh cho hắn một ngụm.

Mà một phát này đủ khiến gân cốt hắn bị thương.

“Tướng quân Crofts, sao ngươi không diễn nữa rồi?” Vương Đằng mỉm cười với Crofts, hỏi.

Hắn không quan tâm suy đoán của đối phương.

Hoặc có thể nói, tất cả điều này đều là thứ Vương Đằng muốn để hắn thấy.

Ba người Long Thập Tứ cuối cùng chỉ sẽ thành quân cờ bỏ đi. Sự tồn tại của bọn họ là để hiểm hộ cho Wendell. Wendell mới là cái đinh Vương Đằng chôn xuống.

“Tướng quân Crofts, chúng ta gặp nhau trên tòa án quân sự.” Tướng quân Mokallen lạnh lùng nhìn hắn, đứng dậy rời đi.

Đám người Thích Nguyên Câu cũng lần lượt đứng dậy rời đi, không nhìn Crofts thêm một lần.

Trong chớp mắt, cả phòng chỉ còn lại một mình Crofts. Hắn ngồi tại chỗ, cả người đều già nua, sắc mặt xám xịt, tràn đầy không cam lòng.

Hắn, tiêu rồi!

Kết cục của Crofts đã không còn gì hồi hộp, về cơ bản là lên tòa án quân sự không còn đường cứu vãn.

Tòa án quân sự đại diện cho quyền uy tối cao của quân đội đế quốc, không cho phép chà đạp.

Cho dù là tồn tại như gia tộc Pylax cũng không thể làm lơ uy nghiêm của tòa án quân sự mà cứu Crofts đi.

Cuộc đời của Crofts ở quân đội coi như đã chấm dứt rồi. Hắn sẽ mất đi tất cả chức vị, quyền lợi, thậm chí còn có nỗi lo về tính mạng.

Dưới tình huống đại chiến vừa mới kết thúc, ra tay tập kích một võ giả quân đội vừa mới lập công lớn. Chuyện này đã xúc phạm tới uy nghiêm của quân đội.

Hơn nữa loại tin tức này hoàn không giấu được, mà một khi truyền ra, thì sẽ khiến vô số cường giả quân đội phẫn nộ.

Bọn họ chém giết loài Hắc Ám ở tiền tuyến, không để ý đến sống chết, lại còn gặp phải tập kích như vậy của Nhân tộc, đây là đạo lý gì?

Hết chương 1701.
Bình Luận (0)
Comment