Mặc dù người bị tập kích không phải bọn họ, nhưng không ảnh hưởng tới việc bọn họ cùng chung mối thù.
Loại chuyện này một khi có mở đầu, sau này sẽ xảy ra không ngừng.
Dưới tình huống như vậy, không xử lý Crofts, thì không đủ để ổn định lửa giận của các võ giả quân đội.
Sau khi đám người tướng quân Mokallen rời đi, Vương Đằng cũng đứng dậy rời khỏi phòng, sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh tới mức khiến Crofts hơi khó tiếp nhận.
Lật đổ kẻ địch lớn như hắn, Vương Đăng không vui sao?
Tại sao hắn lại giống như chỉ làm một chuyện nhỏ vậy?
Crofts không thể chấp nhận sự khinh thường như vậy, vì điều đó có nghĩa là Vương Đằng hoàn toàn không để hắn vào trong mắt.
Bị một người hắn cho là nhân vật nhỏ khinh thường, điều này không nghi ngờ gì chính là đả kích lớn nhất với kẻ thất bại như hắn.
…
Vương Đằng trở về chỗ ở của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt.
Nhiều lần đại chiến, nếu không phải hắn có thể dựa vào việc nhặt bong bóng thuộc tính để nhanh chóng khôi phục, e là hắn đã không chống đỡ được rồi.
Nhưng cơ thể chống đỡ được, tinh thần cũng hơi mệt mỏi.
Thế là hắn không làm gì cả, sau khi lấy ra một đống thức ăn ngon cho mình ăn no xong, ngả đầu là ngủ, chưa được một lát đã vang lên tiếng gáy khe khẽ.
Bóng dáng Viên Cổn Cổn xuất hiện ở bên cạnh hắn, không khỏi lắc đầu, đôi mắt hiện ra chút quan tâm.
Giấc ngủ này, Vương Đằng ngủ rất say, cả người và tim đều thả lỏng.
Đến ngày hôm sau thức dậy, hắn cảm thấy cả người hắn như đều được đả thông, thoải mái không chịu được.
“Xem ra cũng phải lao động kết hợp nghỉ ngơi, ép căng quá cũng không tốt lắm.”
Vương Đằng vươn vai, lắc đầu cười khổ.
“Vương Đằng, ngươi có mấy tin nhắn.” Giọng nói của Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu Vương Đằng.
“Mở ra giúp ta.” Vương Đằng gật đầu, nói.
Tổng cộng ba tin nhắn, một tin là tướng quân Mokallen gửi tới, là thư bổ nhiệm đoàn trưởng đoàn Hổ Sát. Đồng thời nói cho hắn biết trong vòng ba ngày đến phòng hậu cần nhận quân phục được phân phối và đến đoàn Hổ Sát nhậm chức.
“Thời gian ba ngày, vậy cũng không vội.”
Vương Đằng mở tin nhắn thứ hai, là Paige gửi tới, chủ yếu là hỏi tình hình của hắn thế nào, trong ngôn từ không khó nhìn ra nàng hơi… quan tâm Vương Đằng.
Dù sao tùy tiện một người cũng không chịu nổi chiến đấu cường độ cao như Vương Đằng.
“Vương Đằng, phó quan này của ngươi hình như có ý với ngươi.” Viên Cổn Cổn cười he he nói.
“Người trông đẹp trai, đi tới đâu cũng có người yêu.” Vương Đằng không biết xấu hổ nói.
“…” Viên Cổn Cổn vẫn đánh giá thấp mức độ vô sỉ của Vương Đằng, lập tức cạn lời.
Vương Đằng do dự, rồi vẫn trả lời một tin nhắn cho Paige.
Dù nói thế nào, người ta là quan tâm hắn, không thể coi như không nhìn thấy gì.
Ở bên khác, sau khi Paige nhận được tin nhắn của Vương Đằng, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười, cười rất đẹp.
Bình thường nàng luôn có dáng vẻ lạnh nhạt, không tùy tiện nói cười, đột nhiên lộ ra nụ cười, thật sự rất hấp dẫn.
Đáng tiếc không ai thấy được.
Paige không trả lời Vương Đằng nữa, mà nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện. Nàng đã cảm nhận được chênh lệch về thực lực giữa nàng với Vương Đằng, mặc dù có thể làm thế nào cũng không đuổi kịp, nhưng cũng phải cố gắng mới có thể rút ngắn khoảng cách. Nếu không nàng sợ ngay cả bóng lưng của Vương Đằng cũng không thấy nữa rồi.
Tin nhắn thứ ba là Tiki gửi, cũng hỏi thăm tình hình của Vương Đằng.
Vương Đằng tiện tay trả lời một câu, rồi không để ý nữa.
Lúc này đáy lòng hắn chợt động, chắc là do người và tim thả lỏng, hắn cảm thấy ký ức truyền thừa của Hư Vô Thôn Thú thả lỏng rất nhiều. Không ít ký ức dung hòa vào trong đầu của hắn một cách tự nhiên, hoàn toàn bị hắn tiêu hóa.
Vương Đằng vội vàng ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt lại.
Thời gian từng chút trôi qua, qua được khoảng ba tiếng, hắn lại mở mắt ra, đồng tử lóe qua một ánh sáng kỳ lạ.
“Phù Đồ Chân Kinh!!!”
“Thần thông thiên phú, Thôn Thiên Phệ Địa!!!”
Vương Đằng cảm nhận ký ức tri thức có được ở trong đầu, khóe miệng không thể khống chế nổi mà điên cuồng cong lên, vui mừng trong lòng như muốn tràn ra.
‘Phù Đồ Chân Kinh’ là một công pháp!
Công pháp tinh thần!!!
Đây chính là công pháp tinh thần Vương Đằng vẫn luôn nghĩ đến, truyền thừa của Hư Vô Thôn Thú quả nhiên không làm hắn thất vọng.
Mà ‘Phù Đồ Chân Kinh’ này không phải một công pháp tinh thần bình thường, mà là một công pháp cực kỳ thần bí trong vũ trụ, niên đại vô cùng lâu đời.
Công pháp này hình như đã xuất hiện từ lúc vũ trụ mới bắt đầu ra đời.
Không ai biết lai lịch của nó.
Nhưng đã từng có võ giả vô cùng mạnh mẽ có được công pháp này, hơn nữa còn để lại uy danh hiển hách trong vũ trụ.
Một cường giả cách thời điểm hiện tại gần nhất cũng đã nổi danh ba mươi nghìn năm trước, đến tận cấp Bất Hủ, sau đó đã mai danh ẩn tính, cũng không còn xuất hiện nữa.
Nhưng ‘Phù Đồ Chân Kinh’ hắn tu luyện này lại là chuyện mọi người biết rõ.
Cách tu luyện của ‘Phù Đồ Chân Kinh’ chính là tôi luyện thể tinh thần, từ đó cấu tạo một ‘tháp Cửu Bảo Phù Đồ’!
Cho nên nếu người tu luyện thi triển ‘Phù Đồ Chân Kinh’, thì sẽ có một ‘tháp Cửu Bảo Phù Đồ’ xuất hiện, rất có tính tiêu biểu.
Thực ra ‘Tháp Cửu Bảo Phù Đồ’ này là một thủ đoạn mạnh mẽ vừa công vừa thủ.
Một khi cấu tạo thành công ‘tháp Cửu Bảo Phù Đồ’, thì Vương Đằng không những có thể dùng nó để tấn công tinh thần của người khác, thậm chí phòng ngự về mặt tinh thần của hắn cũng sẽ tăng mạnh.
Sau này chỉ cần là công kích tinh thần, trừ khi cảnh giới vượt qua hắn quá nhiều, nếu không đều rất khó tạo ra thương tổn cho hắn.
Nhưng muốn tu luyện ‘Phù Đồ Chân Kinh’ cũng không dễ dàng.
Nếu không lâu như vậy, sẽ không chỉ có lác đác mấy cường giả thiên tư tuyệt thế có thể tu luyện thành công.
Chỗ khác nhau của công pháp tinh thần này và công pháp tinh thần bình thường khác nằm ở, hắn cần phải có tinh thần lực mạnh mẽ hơn người bình thường gấp mấy lần mới có thể tu luyện.
Bởi vì tinh thần lực cần để cấu tạo ‘tháp Cửu Bảo Phù Đồ’ vô cùng khổng lồ.