Một luồng oán niệm cực kỳ nồng đậm vang vọng bên trong thức hải của Hư Vô Thôn Thú, bay tới bay lui trước mặt Vương Đằng.
“Khụ khụ, đừng như vậy mà, ý thức hải của ngươi mạnh như vậy, chắc chắn sẽ ổn thôi.” Vương Đằng ngượng ngùng nói: “Hơn nữa, hai chúng ta ai phân biệt với ai đâu, đều là bản thân ta, cho nên đừng xa lạ như vậy.”
Phân thân Hư Vô Thôn Thú: “...”
Lời này hình như không có vấn đề gì!
Sau khi trấn an phân thân Hư Vô Thôn Thú xong, Vương Đằng không phí lời nữa, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.
Sau đó hắn trực tiếp dung nhập dị hỏa thiên địa vào trong Hỏa Thần chùy.
Đầu tiên là lửa Thanh Ngọc Lưu Ly, rất tốt, không nổ!
Tiếp theo là lửa Vạn Thú Chân Linh, cũng không nổ!
Tiếp nữa là Quang Minh Thánh Hỏa, vẫn không nổ, Vương Đằng lau mồ hôi lạnh không tồn tại.
Cuối cùng là lửa Hắc Ám...
Hỏa Thần chùy hơi bất ổn, mặc dù bốn loại lửa được giữ trong cơ thể của Vương Đằng lâu như vậy, đã không còn làm phản, nhưng sau khi đồng thời rót vào Hỏa Thần chùy, vẫn trở nên cực kỳ cuồng bạo.
Vương Đằng kinh hồn bạt vía.
Hay là giảm bớt một loại dị hỏa thiên địa?
May mà Hỏa Thần chùy cuối cùng cũng không nổ tung, mà thực sự chịu đựng được bốn loại hỏa diễm rót vào.
Phù!
Vương Đằng thở dài một hơi.
Ầm!
Đúng lúc này, từng tiếng nổ ầm vang lên trong thức hải của Vương Đằng.
Cùng với việc rót dị hỏa thiên địa vào, ngọn lửa bên ngoài Hỏa Thần chùy không còn là giả nữa, mà biến thành ngọn lửa thật sự.
“Thành công rồi!” Vương Đằng không khỏi vui mừng, chùy không nổ tung, ngược lại uy lực còn tăng mạnh. Điều này đã chứng minh dự đoán của hắn là chính xác.
Hớn nữa hắn cũng lập tức cảm nhận được lúc Hỏa Thần chùy đang nhảy múa, tốc độ chảy của lực quy tắc căn nguyên chảy từ bên ngoài vào tăng nhau không ít.
Cảm giác này khiến hắn không khỏi chấn động tinh thần.
Đồng thời hắn cũng không do dự nữa, cũng điều động lôi kiếp thiên địa, rót vào trong Lôi Thần chùy.
Lần này, Lôi Thần chùy lại không hề xuất hiện dấu hiệu sắp nổ tung, dù sao cũng chỉ có một loại lôi kiếp thiên địa, hơn nữa còn là nhất giai.
Theo sự dung nhập của lôi kiếp thiên địa, đường vân màu tím bên ngoài Lôi Thần chùy càng phát ra chói mắt hơn, từng tia lực Lôi Đình màu tím bao quanh nó, vô cùng kỳ lạ.
Một khắc sau, Vương Đằng lại chuyển chùy vào trong thức hải của bản thể.
Bùm bùm bùm...
Vương Đằng không do dự chút nào, lập tức điều khiển một trăm chùy hung hăng đập vào thể tinh thần của mình, tiếng động nặng nề lại vang lên trong thức hải.
Vào lúc đánh chuỳ lên thể tinh thần, lực Hỏa Diễm bùng phát lên từ Hòa Thẩn chùy, với nguồn nhiệt vô cùng nóng bỏng, xâm nhập vào trong thể tinh thần, dường như đang sử dụng dị hỏa thiên địa tiến hành rèn luyện nó.
Lực Lôi Đình trên Lôi Thần chùy cũng như vậy. Lôi đình đó hóa thành từng tia điện nhỏ bé, chui vào bên trong thể tinh thần, cũng đưa đến tác dụng rèn luyện đặc biệt.
Tăng thêm sức mạnh của Lôi và Hỏa, Vương Đằng càng cảm thấy đau đến không muốn sống nữa.
Thậm chí bản thể của hắn cũng không tự chủ được mà run rẩy, vẻ mặt vặn vẹo và tái nhợt, mồ hôi lạnh lớn như hạt đậu liên tục nhỏ xuống, thấm ướt quần áo của hắn. Miệng hắn thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu rên, khóe miệng có vết máu tràn ra.
“Lại lần nữa!”
Nhưng Vương Đằng lại không hề dừng lại, nội tâm gào thét.
“Lại lần nữa!”
“Lại lần nữa!”
Một trăm trọng chùy điên cuồng đập xuống, chỉ có thể nhìn thấy vô số bóng chùy.
Ầm ầm!
Theo thời gian trôi qua, đau đớn không ngừng tăng lên, còn Vương Đằng lại trở nên cực kỳ tê dại, chỉ có cơ thịt trên mặt vẫn co rúm lại, chứng tỏ loại đau đớn này vẫn chưa kết thúc.
Ở trong thức hải của Vương Đằng, một tòa tháp cổ thần bí đang dần dần hình thành, tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt.
Dù vẫn chưa hoàn toàn thành hình, một luồng khí tức tang thương cổ xưa đã bao phủ, vô cùng sâu xa, lại hiện ra hoành tránh và trang nghiêm.
Bốn ngọn lửa màu đỏ, xanh, trắng, đen bốc lên, vây quanh ngọn tháp cổ, bốc cháy hừng hực, trông giống như đang rèn vàng thật trong ngọn lửa.
Thậm chí ở bên trên thức hải, còn có từng luồng lôi quang màu tím đánh xuống, vang lên ầm ầm, rơi thẳng lên tháp cổ.
Lúc này cho dù có người đứng ở trước mặt Vương Đằng, thì e rằng cũng không ngờ ở trong thức hải của hắn, lại đang xảy ra hiện tượng kỳ dị đáng sợ như vậy.
Nhưng cho dù ở trong hiện tượng kỳ dị như vậy, tháp cổ thần bí vẫn tỏa ra kim quang nhàn nhạt, cực kỳ nổi bật chói mắt, không thể nào che giấu.
Ngay cả dưới sự rèn chùy của ngọn lửa và sấm sét, kim quang kia càng tỏa ra dày đặc hơn, độc nhất vô nhị ở trong ánh sáng của ngọn lửa và sấm sét, còn tháp cổ cũng càng ngưng tụ lại, dường như sắp hoàn toàn ngưng tụ.
Lúc này Vương Đằng đã có thể nhìn thấy hình dáng của tháp cổ.
Tòa tháp cổ này tổng cộng có chín tầng, cao đến mấy trăm trượng, hơn trăm cây chùy lớn kia ở bên cạnh nó, đều hiện ra vô cùng nhỏ bé.
Những sinh linh kia dữ tợn nhưng lại uy nghiêm, thân thể cao lớn, giống như một người khổng lồ, hình như muốn nhảy ra từ trên ngọn tháp cổ, bảo vệ nó ở trung tâm.
Một luồng uy thế tràn đầy uy nghiêm tỏa ra.
Vương Đằng chưa từng thấy sinh linh này, nhưng cảm thấy bọn họ dường như có phần giống với tộc Cổ Thần, cũng vô cùng to lớn, cường tráng như vậy, tựa như Cự Linh Thần vậy.
Chỉ là nét mặt khá giống tộc Cổ Thần, sinh linh trong tháp cổ này trông dữ tợn hơn nhiều, thoạt nhìn thì là hai loài.
Ầm! Ầm! Ầm!
Toàn bộ thức hải đều chấn động, dị hỏa và lôi kiếp rèn luyện tháp Cửu Bảo Phù Đồ. Từng luồng lực quy tắc căn nguyên trào vào từ bên ngoài, dung nhập vào trong tháp Phù Đồ, dường như để cho tháp Phù Đồ có được uy năng không thể đoán được.
Bởi vì sự xuất hiện của Hỏa Thần chùy và Lôi Thần chùy, khiến tháp Cửu Bảo Phù Đồ này, không biết đang phát triển theo phương hướng nào.
Đoán chừng người lập ra ‘Phù Đồ Chân Kinh’, cũng chưa chắc đã có thể nghĩ ra sẽ xuất hiện biến hóa như vậy.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Vào lúc sáng sớm ngày thứ ba, toà tháp Phù Đồ trong thức hải của Vương Đằng đã hoàn toàn hình thành.