Bốn ngọn lửa từ từ tản ra, lôi kiếp thiên địa đánh từ trên thức hải xuống cũng dần dần ngừng lại.
Thức hải của Vương Đằng đang hồi phục lại bình tĩnh.
Tháp Cửu Bảo Phù Đồ lặng lẽ trôi ở sâu bên trong thức hải, tỏa ra kim quang êm dịu, không chói mắt, nhưng lại vô cùng sáng tỏ, rõ ràng.
Nếu tháp Cửu Bảo Phù Đồ được đặt trong một đống bảo tháp bao phủ ánh sáng, thì thứ người khác nhìn thấy đầu tiên, chắc chắn vẫn là tháp Cửu Bảo Phù Đồ này.
Vương Đằng vô cùng mệt mỏi, nhưng lại vui mừng không thôi.
Thành công rồi!
Cuối cùng cũng hoàn toàn ngưng tụ ra tháp Cửu Bảo Phù Đồ.
Hắn cẩn thận quan sát tháp Cửu Bảo Phù Đồ này, phát hiện ở dưới kim quang đó, lại mơ hồ phân bố năm loại đường vân kỳ lạ màu đỏ, xanh, trắng, đen, tím.
Vừa hay tương ứng với màu sắc của dị hỏa và lôi kiếp vừa rồi.
Đường vân này ẩn ở dưới kim quang, không dễ thấy, nếu không phải Vương Đằng cẩn thận quan sát một chút, thì có thể còn không phát hiện được.
“Trong Phù Đồ Chân Kinh cũng không nói rõ như vậy, chẳng lẽ là được quy tắc căn nguyên cải tạo mà gây ra?” Vương Đằng trầm tư.
Hắn cảm nhận được từng luồng lực quy tắc căn nguyên trong tháp Cửu Bảo Phù Đồ này, lực quy tắc này khiến tháp Cửu Bảo Phù Đồ có lực công kích mạnh hơn.
Nếu tháp Cửu Bảo Phù Đồ bình thường ngưng tụ, thì tối đa chỉ là đánh trực tiếp, nhưng bây giờ có lực quy tắc căn nguyên, thì còn có thể ẩn chứa cả sức mạnh của ngọn lửa và sấm sét.
Thế này thì thật tuyệt!
Thể tinh thần sợ nhất thứ gì, chính là ngọn lửa và sấm sét!
Còn tháp Cửu Bảo Phù Đồ này của Vương Đằng bây giờ không chỉ vô cùng kiên cố, còn có sức mạnh của lửa và sấm sét, quả đúng là vũ khí sắc bén công phạt tinh thần.
Hơn nữa lực phòng ngự của nó cũng gia tăng rất nhiều. Muốn đánh hạ tháp Cửu Bảo Phù Đồ, thì phải đánh tan sức phòng ngự của ngọn lửa và sấm sét, giống như được tăng thêm hai tầng bảo vệ.
Thu hoạch như vậy sao có thể không khiến Vương Đằng thích thú được chứ.
Vương Đằng khẽ thở ra, cảm thấy thu hoạch lần này tốt hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Tiếp theo, chỉ cần tiếp tục rèn luyện tháp Cửu Bảo Phù Đồ, thì sẽ khiến nó càng lớn mạnh hơn.
Lực tinh thần càng lớn mạnh, thì tháp Cửu Bảo Phù Đồ cũng càng mạnh.
Lúc này, phân thân của Hư Vô Thôn Thú cũng xuất hiện ở trong thức hải của Vương Đằng, thích thú quan sát tháp Cửu Bảo Phù Đồ ở trước mặt, nói: “Bản thể, sau này cũng làm một tháp cổ như vậy cho ta đi.”
“Ồ, ngươi nói như vậy, có vẻ cũng được.” Ánh mắt của Vương Đằng sáng lên, gật đầu cười nói: “Như vậy thì ta có tới hai tháp Phù Đồ rồi, ha ha ha.”
Phân thân Hư Vô Thôn Thú khẽ mỉm cười.
Bây giờ Vương Đằng rất muốn rèn thêm một tháp Cửu Bảo Phù Đồ nữa, nhưng hắn không quên hôm nay chính là ngày đi nhậm chức của đoàn Hổ Sát, không còn cách nào khác, chỉ đành tạm thời bỏ qua.
Nhưng khi hắn đang định rời khỏi thức hải, thì đột nhiên phát hiện khác thường.
“Đôi chùy này lại không biến mất!” Vương Đằng kinh ngạc nhìn Hỏa Thần chùy và Lôi Thần chùy.
Còn chín mươi tám thanh chùy còn lại lúc này đều biến mất, nhưng thanh chùy này lại tự động giữ nguyên. Vương Đằng có thể nhìn ra, bọn nó chính là cặp chùy hắn đã thấy trước đó.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Dựa theo ‘Phù Đồ Chân Kinh’ miêu tả, sau khi vật được hình dung xuất hiện, là có thể tùy ý làm nó tiêu tán hoặc ngưng tụ bất cứ lúc nào.
Mà vừa rồi Vương Đằng đã luyện xong tháp Cửu Bảo Phù Đồ, nên lại làm tan đi Hỏa Thần Chùy và Lôi Thần Chùy vừa hình dung ra.
Dù sao hình dung ra vật cũng phải tổn hao tinh thần lực đấy.
Nhưng hiện giờ hắn lại phát hiện, hai cái chùy hắn hình dung ra trước đó rõ ràng là không tiêu tán đi.
Chuyện này có chỗ gì đó là lạ à nha!
Chẳng lẽ hai cái búa này lại sinh ra ý thức của riêng nó hay sao?
Ngay lúc này Hỏa Thần Chùy và Lôi Thần Chùy đang trôi lơ lửng ở cạnh tháp Cửu Bảo Phù Đồ, có vẻ rất nhỏ bé, vậy nên lúc trước Vương Đằng cũng không chú ý tới.
Hắn dứt khoát vẫy tay, trái lại hai cái búa rất nghe lời, bay đến trong tay hắn.
Cẩn thận cảm ứng một hồi.
“Không có sinh ra ý thức, nhưng lại ẩn chứa quy tắc bản nguyên.” Sắc mặt Vương Đằng quái lại, hình như hắn đã tìm ra nguyên nhân hai cái búa này còn ở lại.
Chúng nó dường như đã trở thành một loại tồn tại giống như tháp Cửu Bảo Phù Đồ.
Đây có tính là...mua một tặng hai không?
“Mặc kệ đi, dù sao cũng là chuyện tốt.” Vương Đằng lắc đầu.
Hai cái búa này lấy ra đập người dường như cũng không tệ.
Ngoài đập người ra, tạm thời Vương Đằng cũng chưa nghĩ ra hai cái búa này còn có những công dụng gì khác, vậy nên dứt khoát không hề suy nghĩ nhiều, để sau này từ từ nghiên cứu.
Hiện thực.
Vương Đằng chầm chậm mở to mắt, sắc mặt có hơi trắng bệch. Hắn cảm thấy cơ mặt mình hình như còn hơi cứng đơ, không khỏi thò tay xoa nhẹ.
“Phù Đồ Chân Kinh này đúng là không phải dành cho người luyện, quá đau khổ!” Vương Đằng thầm nói: “Ta sẽ không biến thành một tên mặt đơ chứ?”
Hắn vội vàng xuống giường, đi vào trong phòng tắm, trông thấy bộ dáng của mình trong gương, lập tức cười khổ một tiếng.
Thật đúng là có chút xu thế đơ mặt!
Có thể ép hắn thành bộ dạng này, nói rõ quá trình rèn luyện trước đó quả nhiên là vô cùng đau khổ.
Viên Cổn Cổn ở bên cạnh hiện thân, dạo qua một vòng ở trước mặt hắn, trông có hơi hả hê, cười nói: “Ơ, chàng trai mặt đơ.”
“Cút!” Vương Đằng tức giận liếc mắt.
Hắn vội vàng thôi thúc nguyên lực Quang Minh trong cơ thể chạy qua một vòng trên mặt. Có hiệu dụng trị liệu của nguyên lực Quang Minh nên ngay sau đó cơ mặt của hắn đã mềm xuống, không còn cứng đơ như trước.
“Thật nhàm chán, thỉnh thoảng thay đổi phong cách cũng không tệ nha.” Viên Cổn Cổn bĩu môi nói.
“Muốn đổi thì chính ngươi đi mà đổi.” Vương Đằng không để ý đến nó, cởi quần áo, tiến vào phòng tắm tắm rửa.
Trước đó hắn đã đổ mồ hôi cả người, không tắm rửa thì không cách nào ra ngoài gặp người.
Sau khi tắm xong, cả người Vương Đằng nhẹ nhàng khoan khoái, đi ra từ phòng tắm.