Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1712 - Chương 1712. Một Người Đắc Đạo Gà Chó Thăng Thiên.

Chương 1712. Một người đắc đạo gà chó thăng thiên.
Chương 1712. Một người đắc đạo gà chó thăng thiên.

“Quân phục phân phát cho ngươi, vị phó quan kia của ngươi đã lĩnh giúp ngươi rồi, ta đã bảo nàng đặt ngay ở cửa ra vào.” Viên Cổn Cổn nói.


“Đã lĩnh giúp ta.” Vương Đằng lau tóc, có hơi kinh ngạc nói.

“He he, có phải là cực kỳ quan tâm ngươi hay không.” Viên Cổn Cổn chớp chớp mắt với Vương Đằng.

“Đi!” Vương Đằng liếc mắt, đi tới cửa mở cửa, quả nhiên thấy trước cửa có để một cái rương màu bạc.

Cái rương này không giống cái rương vật tư hắn mang tới trước đó, mặt ngoài rương có một ký hiệu đầu hổ uy phong lẫm liệt, sát khí bức người.

Giống như một con hổ thật đang muốn vồ tới.

Lông mày Vương Đằng nhướn lên. Hắn mang rương vào, mở ra xem, quân phục của hắn đều ở bên trong.

Đầu tiên, hắn lấy ra quân phục, hơi giũ ra, nó đã mở ra.

Sau đó Vương Đằng nhìn thấy ở phần ngực bộ quân phục, lại được thêu một biểu tượng đầu hổ, cả con hổ có màu đen, nhưng đôi mắt lại là màu đỏ máu, giống biểu tượng trên cái rương như đúc.

“Đây là biểu tượng riêng của đoàn Hổ Sát nha.” Vương Đằng nở nụ cười, lau khô người, mặc bộ quân phục này vào.

Thân người cao ráo, phối với quân phục phẳng phiu, còn thêm biểu tượng đầu hổ ở ngực.

Thoáng chốc, một loại khí chất hung hãn lại phát ra từ trên người hắn.

Nhưng ngay sau đó, loại khí chất này đã biến mất không còn, tất cả đều bị Vương Đằng thu liễm lại, bình bình đạm đạm.

Ngoại trừ bộ quân phục này, trong rương còn có những thứ như đan dược, nguyên thạch, cấp bậc của chúng đều cao hơn đãi ngộ lúc trước nhiều.

Nhưng đối với Vương Đằng, mấy thứ này vẫn có cũng được mà không có cũng không sao.

Tài đại khí thô!

Hắn vẫn vô cùng tự tin như vậy.

Sau khi chuẩn bị xong, Vương Đằng thông báo cho đám người Paige, rồi đi ra khỏi phòng.

Đám người Paige đã đợi trước từ lâu. Lúc trước Vương Đằng đã từng nói với bọn họ, muốn dẫn bọn họ cùng vào đoàn Hổ Sát, vậy nên bọn họ vẫn luôn chờ đợi, trong lòng vô cùng kích động.

Đó chính là đoàn Hổ Sát tiếng tăm lừng lẫy. Rất nhiều người dốc sức liều mạng tích góp từng tí quân công một cũng không chen vào được. Hiện giờ nhờ Vương Đằng, bọn họ đã có cơ hội ấy.

Gia nhập đoàn Hổ Sát, có nghĩa là địa vị của bọn họ cao hơn trước, tài nguyên có thể đạt được cũng sẽ nhiều thêm, tối thiểu là gấp đôi ban đầu.

Đây là chuyện người người đều biết, nếu không thì sẽ không có nhiều người muốn vào đoàn Hổ Sát như vậy.

Ngay sau đó, Vương Đằng đã hội họp cùng đám người Paige tại võ đài.

“Xem ra tất cả mọi người đều rất vui vẻ nha.” Vương Đằng cười nói.

“Lão đại, ngươi chớ giễu cợt bọn ta, có thể tiến vào đoàn Hổ Sát là chuyện chúng ta tha thiết ước mơ.” Evan ngại ngùng nói.

“Chuyện này còn phải cảm ơn thiếu tá Vương Đằng ngươi.” Paige nhìn Vương Đằng, cảm kích nói.

Cho dù là nàng, nghĩ đến chuyện có thể tiến vào đoàn Hổ Sát, đáy lòng cũng không nhịn được kích động.

“Đã như vậy, chúng ta qua sớm một chút đi, đoán chừng các ngươi đã không đợi được nữa.” Vương Đằng ha ha cười nói.

Ngày thường đám thuộc hạ này cũng giúp hắn không ít chuyện, hắn không ngại dìu dắt một lần.

Sau đó mọi người đi về phía nơi đóng quân của đoàn Hổ Sát.

Các quân đoàn trú đóng ở vòng ngoài tổng căn cứ. Một khi chiến tranh bùng nổ, nguy hiểm đến tổng căn cứ, bọn họ sẽ là lớp phòng thủ đầu tiên.

Nơi đóng quân của đoàn Hổ Sát nằm ở phía tây tổng căn cứ, đám người Vương Đằng cùng nhau đi tới, khiến không ít người chú ý tới.

“Đó là thiếu tá Vương Đằng!”

“Bọn họ đang muốn đi... đoàn Hổ Sát ư?”

“Hẳn là vậy, đoàn Hổ Sát ở bên đó, nhưng sao lại nhiều người như vậy?”

“Vậy còn cần phải nói sao, nhất định là thiếu tá Vương Đằng muốn dẫn theo thuộc hạ gia nhập đoàn Hổ Sát, nếu không thì sao lại dẫn bọn họ đi cùng.”

“Không phải chứ, gia nhập đoàn Hổ Sát, bọn họ thật quá may mắn.”

...

Mọi người đều bàn luận, hình như đoán được mục đích của Vương Đằng, gương mặt không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.

Đây thật sự có thể nói là một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên rồi.

Hâm mộ cũng không hâm mộ được nha!

Sao bọn họ lại không may mắn gia nhập tiểu đội của Vương Đằng trước chứ.

Nhưng bọn họ cũng chỉ hâm mộ một chút.

Bọn họ cũng biết mình không có cơ hội, ai có thể ngờ một người mới vừa tới hành tinh phòng ngự số 29 sẽ trở thành đoàn trưởng đoàn Hổ Sát đâu.

Khi đó không ai cảm thấy việc trở thành đội viên của Vương Đằng là chuyện gì tốt.

Chỉ chốc lát sau, Vương Đằng đã đi tới bên ngoài nơi đóng quân của đoàn Hổ Sát. Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một lá cờ, bay phấp phời trong gió.

Trên lá cờ có biểu tượng đầu hổ Vương Đằng quen thuộc.

Đám người Paige trông thấy biểu tượng đầu hổ này, không khỏi nghiêm túc kính nể. Đặc biệt là khi mơ hồ cảm thấy thứ đó phát ra sát khí, bọn họ càng thêm nghiêm nghị, toàn bộ đều yên tĩnh lại.

Năm võ giả cấp Hằng Tinh gác ở cửa, trông thấy đám người Vương Đằng, không khỏi nhíu mày.

Nhiều người như vậy tới nơi này làm gì?

Một người trong đó đi ra, đang muốn quát lớn bảo bọn họ rời đi, đột nhiên trông thấy quân phục trên người Vương Đằng, sắc mặt hơi đổi.

“Ngươi là… đoàn trưởng mới?”

Võ giả đó nhìn rồi kính chào theo nghi thức quân đội, cung kính hỏi.

Vương Đằng khẽ gật đầu.

“Tôn Tuấn Đạt, tiểu đội trưởng thứ 13 đoàn Hổ Sát, kính chào đoàn trưởng!” Võ giả kia vội vàng kính chào lần nữa theo nghi thức quân đội, lớn tiếng.

Vương Đằng bất đắc dĩ, chỉ có thể chào lại theo nghi thức quân đội.

“Đoàn trưởng, tất cả mọi người đã chờ ngươi ở thao trường rồi.” Tôn Tuấn Đạt nói.

“Dẫn ta đi qua đi.” Vương Đằng gật đầu nói.

“Bọn họ là?” Tôn Tuấn Đạt đang muốn dẫn đường, lại nhìn thấy đám người sau lưng Vương Đằng, chần chờ nói.

“Bọn họ là thuộc hạ của ta.” Vương Đằng không nhiều lời, giải thích một câu rồi đi thẳng về phía trước.

Tôn Tuấn Đạt muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thở dài ở đáy lòng.

Hắn sao có thể không nhìn ra mục đích của vị đoàn trưởng mới này, nhưng chuyện này không hợp quy củ lắm. Mấy vị phó đoàn trưởng khác sẽ không chấp thuận đâu.

Hắn chẳng qua chỉ là một tiểu đội trưởng, cũng không nói nên lời. Hắn không rõ sở thích của vị đoàn trưởng này, ngộ nhỡ chọc giận đối phương thì được không bằng mất.

Hết chương 1712.
Bình Luận (0)
Comment