Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1713 - Chương 1713. Một Người Đắc Đạo Gà Chó Thăng Thiên. (2)

Chương 1713. Một người đắc đạo gà chó thăng thiên. (2)
Chương 1713. Một người đắc đạo gà chó thăng thiên. (2)

Vua nào triều thần nấy, sau này vị đoàn trưởng mới này sẽ là trưởng quan cao nhất của đoàn Hổ Sát.

Hắn lại không thể trêu vào.

Vì vậy Tôn Tuấn Đạt đành phải ngậm miệng lại, thành thành thật thật dẫn đường ở phía trước.

Chính giữa nơi đóng quân của đoàn Hổ Sát có một sân tập nhỏ, lúc này tổng cộng tất cả năm ngàn người của đoàn Hổ Sát đã đến đông đủ. Năm phó đoàn trưởng đứng ở phía trước, đang bàn luận cái gì đó.

“Hokia, nghe nói ngươi bị vị đoàn trưởng mới nhậm chức kia đánh rất thảm hả? Thực lực của hắn có mạnh như vậy thật ư?” Một gã đàn ông lưng hùm vai gấu hỏi.

Hokia tức khắc đen mặt lại.

Tên khốn này thật không biết chuyện nào nên nói, chuyện nào không nên nói phải không.

Vừa nghĩ tới tình cảnh ba ngày trước bị Vương Đằng hành hung, hắn lại cảm thấy cái gáy lâm râm đau.

Còn chưa kể đến, chủ yếu là mất mặt nha!

Hắn đường đường là một võ giả cấp Vũ Trụ tầng bảy, lại bị một võ giả cấp Hằng Tinh đánh thành sưng cả mặt. Nói ra quả thực là một nỗi nhục lớn trong đời người, một đoạn lịch sử đen tối.

Hiện giờ dù hắn đi tới chỗ nào, vẫn luôn cảm thấy người xung quanh đều đang bàn tán về hắn.

Loại cảm giác này thật khó chịu.

Bởi vậy có thể nói hắn có oán trách Vương Đằng rất sâu.

Lúc này lại bị đồng liêu nhắc lại ngay trước mặt, hắn lại càng cảm thấy mất mặt. Hắn hung tợn trừng đối phương, hừ lạnh nói: “Muốn biết thực lực của hắn, ngươi tự đi thử một chút là được rồi.”

“He he, ta lại không ngốc, cả ngươi cũng không phải đối thủ, ta đi lên không phải là tặng không cho người ta sao?” Mắt gã đàn ông lưng hùm vai gấu hiện lên một tia sáng, hắn giảo hoạt nói.

“Ngụy Đồng, ngươi có cần phải e sợ như vậy hay không, tăng chí khí bên địch, dập uy phong bên mình.” Một võ giả khác có khuôn mặt với những chiếc vảy màu đỏ xung quanh, mái tóc màu đỏ như lửa, sắc mặt lạnh lùng, hừ lạnh nói.

“Morley, ta biết ngươi không phục. Lúc trước đoàn trưởng cử Hokia lên, không đề cử ngươi, ngươi nhất định bất mãn trong lòng. Hiện Hokia thua, còn để vị trí đoàn trưởng rơi vào trong tay một người chưa có kinh nghiệm gì, trong lòng ngươi chắc chắn rất không vui. Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, chớ làm loạn.” Người đàn ông trung niên vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh mở miệng nói.

“Đúng đấy, giờ người ta đã là đoàn trưởng danh xứng với thực rồi, cho dù ngươi không phục cũng vô dụng.” Ngụy Đồng bĩu môi nói.

“Không cần các ngươi quản, ta tự có chừng mực.” Morley bình tĩnh nói.

“Đến rồi!” Một vị phó đoàn trưởng cuối cùng không mở miệng là một nữ võ giả. Nàng không tham gia cuộc tranh luận với mấy người kia, vì vậy là người đầu tiên chú ý tới đoàn người đang đi tới từ xa.

Đám người Ngụy Đồng vội vàng ngậm miệng lại, nhìn về phía xa xa.

Chỉ thấy một đám người vây quanh một người thanh niên đi tới. Hắn mặc quân phục đoàn trưởng đoàn Hổ Sát, sắc mặt bình thản, khuôn mặt kia quả thật hơi quá trẻ tuổi.

Toàn bộ võ giả ở võ đài đều hướng ánh mắt ra xa xa nơi bóng người đang đi đến.

Tất cả mọi người rất tò mò, ruốt cuộc vị đoàn trưởng mới nhậm chức này là một người thế nào?

Mấy ngày nay bọn họ đã nghe được rất nhiều lời đồn, nhiều nhất là về cuộc chiến giữa Vương Đằng với Hokia.

Hokia bị đánh bại, hơn nữa thua rất thảm!

Nghe nói vị đoàn trưởng mới này ra tay rất ác, vì vậy bọn họ đều rất cẩn thận. Ngày đầu tiên không ai cũng dám chọc vào hắn để chuốc xui xẻo.

Lần này rốt cuộc bọn họ cũng thấy được người thật.

Trẻ!

Thật sự quá trẻ tuổi!

Trông giống như một tay mơ mới vào quân doanh, mà không phải đoàn trưởng đoàn Hổ Sát tiếng tăm lừng lẫy này.

Bọn họ thật sự không có cách nào ghép hình tượng Vương Đằng lại với đoàn trưởng mới nhậm chức.

Vương Đằng đi tới gần, nhìn quanh một vòng.

Tôn Tuấn Đạt vội vàng chạy lên trước, nói với đám người Ngụy Đồng: “Phó đoàn trưởng, vị này chính là đoàn trưởng mới.”

Đám người Ngụy Đồng tất nhiên đã nhìn thấy quân phục trên người Vương Đằng, tất cả đều đi lên trước, kính chào theo nghi thức quân đội.

“Đoàn trưởng!”

Chỉ có Morley không cam lòng lắm, dùng ánh mắt dò xét, nhưng vẫn kính chào theo nghi thức quân đội.

“Tất cả mọi người đừng khách sáo, ta mới nhậm chức, còn có nhiều chỗ cần mọi người chỉ điểm.” Vương Đằng đáp lễ lại, cười nói.

Thấy Vương Đằng hình như rất dễ nói chuyện, mấy người cũng không khỏi âm thầm thở nhẹ ra.

“Đoàn trưởng khách sáo rồi.” Vị nữ võ giả duy nhất trong vài phó đoàn trưởng cười nói.

“Ngươi là phó đoàn trưởng Quý Lộ đúng chứ.” Vương Đằng nhìn đối phương, cười nói.

“Không ngờ đoàn trưởng lại nhận ra ta.” Quý Lộ kinh ngạc nói.

“Đước đó ta đã xem qua thông tin về các vị.” Vương Đằng giải thích một câu.

“Nói như vậy, chúng ta cũng không cần tự giới thiệu nữa rồi.” Phó đoàn trưởng có dáng vẻ trung niên cười nói.

“Phó đoàn trưởng Phùng Cương.” Vương Đằng nhận ra hắn.

Rồi sau đó nhìn về mấy người khác, nói ra tên tất cả.

Đến một người cuối cùng, hắn dừng một chút, nói: “Phó đoàn trưởng Hokia, thương tích bình phục thế nào rồi?”

Mấy vị phó đoàn trưởng khác đều nhìn về phía Hokia, ánh nhìn có hơi hả hê.

“Cảm ơn đoàn trưởng quan tâm, ta đã không có việc gì rồi.” Hokia xụ mặt nói.

“Thực lực phó đoàn trưởng Hokia rất mạnh, ngày đó ta không nương tay, ra tay có hơi nặng. Ngươi sẽ không để bụng chứ?” Vương Đằng cười hỏi.

Khóe miệng Hokia giật một cái.

Đó là có hơi nặng của ngươi đấy ư?

Chính ngươi ra tay nặng bao nhiêu, ngươi không ước lượng được trong lòng sao?

Hơn nữa câu này sao mà không giống đang khen Hokia hắn một chút nào, trái lại giống như đang khen chính hắn vậy.

Mấy vị phó đoàn trưởng khác nhìn Hokia nghẹn họng, cười thầm trong lòng không dứt.

“Có chơi có chịu, ta sẽ không để trong lòng.” Hokia hít một hơi thật sâu trong lòng, nói.

“Vậy là tốt rồi, sau này chúng ta đều là đồng đội, ta cũng không hy vọng người nào có oán hận trong lòng.” Vương Đằng ý vị sâu xa nhìn hắn, sau đó ánh mắt đảo qua mọi người, dừng lại trên người Morley một chút.


Ngoài mặt Morley không có chút biểu cảm nào, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

“Đoàn trưởng, các huynh đệ đoàn chúng ta đều ở đây, ngươi xem có muốn nói một hai câu hay không.” Ngụy Đồng nói.

Hết chương 1713.
Bình Luận (0)
Comment