Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1714 - Chương 1714. Một Người Chấp Một Đoàn!

Chương 1714. Một người chấp một đoàn!
Chương 1714. Một người chấp một đoàn!

“Cũng tốt, ta nói hai câu đơn giản vậy.” Vương Đằng khẽ gật đầu, sau đó cùng đám người Ngụy Đồng đi lên một tòa đài cao ở trước võ đài.

Hắn nhìn lướt qua phía dưới. Năm nghìn võ giả cấp Hành Tinh đứng ngay ngắn ở phía dưới, từng đợt sát khí hùng hồn tỏa ra trên người, giống như một con hổ dữ đang ngủ đông, khí thế khiếp người.

“Chào đoàn trưởng!”

Khi Vương Đằng đang đánh giá bọn họ, võ giả phía dưới đột nhiên cùng nhau hành lễ, dậm chân mạnh lên mặt đất, phát ra một tiếng nổ oành thật lớn, tiếp theo mặt đất rung lắc một hồi. Ngay sau đó bọn họ cùng nhau hô lớn, tiếng hô vang tận trời.

Khí thế trên người bọn họ hoàn toàn bùng nổ, ngưng tụ lại thành một, xông thẳng về phía Vương Đằng.

Luồng sát khí ngưng tụ bởi năm ngàn người, kinh khủng đến mức nào chứ.

Nếu là võ giả cấp Vũ Trụ bình thường, chỉ cần đối mặt với khí thế như vậy, e là đã bị dọa đến mức mặt trắng bệch, không dám ho he gì thêm.

Sự chú ý của đám người Ngụy Đồng đều hướng về Vương Đằng. Họ không phải muốn nhìn thấy hắn mất mặt, chỉ muốn biết rốt cuộc vị đoàn trưởng mới nhậm chức này có bao nhiêu bản lãnh.

Nếu ngay cả khí thế của đoàn Hổ Sát cũng gánh không nổi, sau này phục chúng bằng cách nào.

Ra oai phủ đầu!

Đây là lễ gặp mặt mà đoàn Hổ Sát chuẩn bị cho Vương Đằng.

Bất cứ một quân đoàn mạnh mẽ nào, hầu như đều có một lệ cũ như vậy.

Thứ nhất là để đoàn trưởng mới nhìn thấy sự mạnh mẽ của bọn họ, thứ hai là bọn họ hiển nhiên cũng muốn kiểm tra thực lực và dũng khí của vị đoàn trưởng mới đến.

Mấy người Paige rung động tinh thần, sắc mặt hơi trắng, hiển nhiên đã bị khí thế này chấn động.

Bọn họ cũng không nhịn được mà nhìn Vương Đằng, có hơi lo lắng.

Nếu vào giờ phút này hắn mất mặt, chỉ sợ sau này cũng rất khó chỉ huy con hổ dữ này rồi, e rằng không bao lâu sau cũng phải xám xịt rời đi.

Loại chuyện này không phải chưa từng xảy ra trước đây.

Những quân đoàn nổi danh hung mãnh thế này cũng không dễ khống chế.

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, sắc mặt Vương Đằng bình tĩnh. Một luồng khí thế mạnh mẽ đột nhiên bộc phát trên người hắn.

“Oành!”

Luồng khí thế này ẩn chứa sát ý hùng mạnh, trong nháy mắt đã lan rộng ra từ trên người Vương Đằng, vờn quanh trên vùng trời các võ giả đang đứng.

Trong nháy mắt, sắc mặt năm nghìn võ giả tái đi, khí thế tan tác, sắc mặt trông vô cùng kinh sợ, nói không nên lời.

“Khí thế thật là mạnh!”

Ngay cả năm người Ngụy Đồng cũng nhịn không được lui về phía sau nửa bước, nhìn về bóng lưng Vương Đằng, rung động trong lòng không dứt được.

Khoảng cách giữa bọn họ quá gần, khí thế phải chịu mạnh hơn năm nghìn võ giả phía dưới gấp bội.

Đồng tử Morley co lại. Vào giờ phút này, tất cả sự tự tin của hắn đều bị đánh vỡ. Hắn siết chặt hai tay, hồi lâu sau mới chán nản buông ra.

Đám người Paige không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Vương Đằng. Mặc dù bọn họ không tự cảm nhận được luồng khí thế kia, nhưng lại thấy mọi người thay đổi sắc mặt.

Một người trấn áp năm nghìn võ giả cấp Hằng Tinh!

Đây là khái niệm cái gì chứ!

Bọn họ cảm thấy mình còn chưa hiểu hết về Vương Đằng, mới chỉ dừng lại ở mặt ngoài.

Khí thế như vậy, hoàn toàn không phải khí thế một võ giả bình thường có thể bồi dưỡng ra được, cho dù là võ giả cấp Vũ Trụ cũng không thể.

Rốt cuộc hắn đã trải qua những chuyện gì?

Nếu Vương Đằng biết suy nghĩ của bọn họ, nhất định sẽ câm nín.

Mọi người thật sự đã suy nghĩ nhiều.

Không trải qua chuyện gì đặc biệt, chỉ lỡ nhặt hơi nhiều mà thôi.

Khí thế Vương Đằng kéo dài trong chốc lát, vẫn chưa tan đi.

Mọi người phát hiện, hình như tình cảnh đã xoay ngược lại.

Đây vốn là bài kiểm tra của bọn họ dành cho Vương Đằng, kết quả bây giờ hình như Vương Đằng đang đánh giá bọn họ.

Đám người Ngụy Đồng liếc nhau, không khỏi cười khổ một tiếng.

Lúc này, khóe miệng Vương Đằng mỉm cười, mang chút khen ngợi, miệng chầm chậm phun ra hai chữ:

“Không tồi!”

Cùng lúc tiếng nói truyền ra, luồng khí thế đang xoay quanh trên đỉnh đầu mọi người lập tức tiêu tan hết sạch, cứ như chưa bao giờ xuất hiện vậy.

Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, gương mặt không khỏi lộ ra chút cay đắng.

Trong mắt vị đoàn trưởng mới nhậm chức này, bọn họ chỉ là không tệ thôi sao?

Sắc mặt mấy người Ngụy Đồng cũng phức tạp không thôi. Uy thế của vị đoàn trưởng mới này thật sự quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi làm bọn họ không ngẩng đầu lên được.

Lúc này Hokia không phục cũng phải phục. Rốt cuộc hắn cũng hiểu, mình thua Vương Đằng, không chỉ đơn giản trên thực lực. Ít nhất thủ đoạn vừa rồi, hắn không làm được.

Trong chốc lát, khi toàn bộ võ giả đoàn Hổ Sát nhìn về phía Vương Đằng, ánh mắt đều lộ ra ý kính nể.

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Vương Đằng biết rằng mục đích của mình đã đạt được.

Còn định ra oai phủ đầu với hắn à.

Đúng là đoàn Hổ Sát này chưa biết trái đắng là gì!

Trong lòng khẽ mỉm cười, Vương Đằng vẫn lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn đám người phía dưới rồi nói: “Ta rất vui khi có thể tiếp quản đoàn Hổ Sát, được chứng kiến trạng thái tinh thần của đoàn Hổ Sát ngày hôm nay khiến ta vô cùng hài lòng, các ngươi đã không để ta thất vọng. “

“...” Đám người Hokia không khỏi cứng họng.

Cứ có cảm giác đoàn Hổ Sát bị xem thường là sao ta.

Tuy Vương Đằng nói hắn rất hài lòng nhưng vẻ mặt hắn lại quá nhạt nhẽo, cứ như đang tán dương một đội quân bình thường mà không phải đoàn Hổ Sát lẫy lừng tiếng tăm vậy.

Nhưng bọn họ không làm sao phản bác được, bởi vì sức mạnh của Vương Đằng đủ tư cách nói ra những lời như thế.

Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, niềm kiêu hãnh của họ đã tan tành.

“Ta là người rất thoải mái, thưởng phạt rõ ràng, không keo kiệt phần thưởng người có công, nên công lao của ngươi chính là của ngươi. Ta sẽ không dùng thân phận đoàn trưởng để chiếm hữu, cũng coi thường việc làm đó.”

“Nhưng nếu có ai phạm sai lầm thì cũng đừng trách ta vô tình.”

“Vì vậy, tốt hơn hết xin đừng thách thức điểm mấu chốt của ta.”

Vương Đằng chậm rãi nói.

Hết chương 1714.
Bình Luận (0)
Comment