Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1720 - Chương 1720. Huyền Thiên Lôi Kiếm Đại Trận! (2)

Chương 1720. Huyền Thiên Lôi Kiếm đại trận! (2)
Chương 1720. Huyền Thiên Lôi Kiếm đại trận! (2)

Nếu như không có Vương Đằng gánh vác trách nhiệm ở đây, chỉ sợ suy nghĩ của nàng chỉ là một lời nói suông mà thôi.

“Được rồi, nếu như không có chuyện gì, các vị sẽ theo ta đến thăm dò địa hình, chuẩn bị bày trận pháp” Vương Đằng hạ lệnh.

“Dạ.” Mười vị Đại sư phù văn vội vàng đáp.

Cho dù Vương Đằng là đoàn trưởng đoàn Hổ Sát hay là một vị Tông sư phù văn, đều khiến những Đại sư phù văn này không dám chậm trễ chút nào.

“Đoàn trưởng, có cần chúng ta cùng đi không?” Phó đoàn trưởng Quý Lộ lo lắng hỏi.

Bởi vì đám người Vương Đằng định đi đến hẻm núi lớn, phải thông qua phòng tuyến số mười ba đã bị loài Hắc Ám chiếm cứ, nếu như bị phát hiện, vậy nhất định sẽ rơi vào trong vòng vây của loài Hắc Ám.

“Không cần, ta mang theo bọn họ thuận tiện làm việc hơn, quá nhiều người ảnh hưởng đến hành động.” Vương Đằng nói: “Hơn nữa bên này cũng cần đến các ngươi trấn giữ, không thể xuất hiện bất cứ vấn đề gì.”

“Chúng ta đã biết.” Đám người Hokia gật đầu nói.

Sau đó Vương Đằng không nhiều lời nữa, mang theo mười vị phù văn sư lặng yên không tiếng động lẻn về phía hẻm núi lớn Angelo trước mặt.

Ở trong ánh mắt của đám người Hokia, Vương Đằng giống như hoàn toàn biến mất khỏi trước mặt bọn họ, hơi thở cũng bị che giấu, không hề phát hiện ra vị trí của hắn.

“Thế này…”

Mấy người hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Thiệt thòi cho bọn họ còn lo lắng cho an nguy của Vương Đằng, lấy năng lực của hắn, chỉ sợ hoàn toàn có thể qua lại tự nhiên.

Vương Đằng không biết ý tưởng của mọi người, lúc này hắn đã dẫn theo mười vị Đại sư phù văn đi đến trong hẻm núi lớn Angelo.

Hắn triệt để ngăn cách hơi thở của mười vị Đại sư phù văn, để tránh thu hút sự chú ý của loài Hắc Ám ở bên ngoài.

Trong phạm vi hẻm núi này không hề thiếu loài Hắc Ám cấp thấp, nhưng không uy hiếp được bọn họ.

Vương Đằng không đánh chết chúng nó, chỉ kêu mười vị Đại sư phù văn trực tiếp tránh đi, hoàn thành nhiệm vụ của mình là được, để tránh đánh rắn động cỏ.

Sau một phen thăm dò, mọi người đã chọn được vị trí thích hợp, lập tức bắt đầu bày ra trận pháp.

Vương Đằng phụ trách bày ra trung tâm trận pháp, còn những Đại sư phù văn này phụ trách minh khắc phù văn ở bên cạnh trận pháp. Đây không phải là việc khó đối với bọn họ.

Hơn nữa Vương Đằng sẽ bớt chút thời gian kiểm tra tiến độ của bọn họ, khi thì ở bên cạnh chỉ điểm chỉnh sửa, khiến cho khó khăn hạ thấp xuống cực lớn.

Mười vị Đại sư phù văn đều cảm thấy đã được lợi không nhỏ. Không phải bất cứ lúc nào đều có được một vị cấp Tông sư chỉ điểm. Đa số trong bọn họ đều là phù văn sư bình thường, không có truyền thừa không có bối cảnh, bình thường vốn không gặp được nhân vật cấp Tông sư gì cả.

Lần này có thể được nhận chỉ điểm từ Tông sư, hoàn toàn nhờ vào ánh sáng của đoàn Hổ Sát.

Cuối cùng Đại sư Pittman đã biết được chênh lệch giữa mình và Vương Đằng, trong lòng hoàn toàn chua xót.

Trên đạo phù văn, người thông hiểu làm đầu.

Tuy rằng Vương Đằng trẻ tuổi, nhưng trình độ phù văn lại không phải hắn có thể sánh bằng được.

Hắn cảm thấy cho dù mình có tiến vào cấp Tông sư thì vẫn không thể sánh bằng Vương Đằng được.

Cuối cùng Đại sư Pittman đã tin tưởng, Vương Đằng thật sự sẽ không tìm hắn gây phiền toái.

Chỉ sợ hắn còn chưa lọt vào mắt của Vương Đằng, sao đối phương sẽ tìm hắn gây phiền toái chứ.

Trong chuẩn bị gióng trống khua chiêng vậy, thời gian ba ngày thoáng cái vụt qua.

Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua, Huyền Thiên Lôi Kiếm đại trận được lặng yên bày ra, còn nhanh hơn thời gian dự tính không ít.

Mười vị Đại sư phù văn bao gồm cả Pittman đều vô cùng kinh ngạc, cảm thấy không thể tin nổi.

Bọn họ may mắn được tham dự vào việc dựng nên trận pháp cấp Tông sư ngũ phẩm lần này, tuy hiểu được sâu sắc độ khó khăn của trận pháp cấp Tông sư ngũ phẩm, nhưng quá trình lại thuận lợi vô cùng.

Thuận lợi đến mức bọn họ còn chưa phản ứng kịp thì trận pháp đã triệt để hoàn thành.

Ánh mắt của mười vị Đại sư phù văn nhìn Vương Đằng đã hoàn toàn không như xưa nữa. Trình độ như vậy, chỉ e đều là hàng hiếm trong cấp Tông sư.

Quan trọng nhất là hắn vẫn còn rất trẻ tuổi.

Vương Đằng dẫn theo mười vị Đại sư phù văn quay về chiến hạm, đám người Hokia đã sớm chờ lâu, vội vàng chào đón.

“Đoàn trưởng, thế nào rồi?” Phùng Cương vội vàng hỏi.

Đôi mắt của những người khác đều ánh lên vẻ chờ mong.

“Đã làm xong, chỉ chờ đổi thời, sét đánh!” Vương Đằng nhìn lên bầu trời, khẽ cười nói.

Mọi người mừng rỡ, đồng thời trong lòng lại khiếp sợ vô cùng.

Thật sự thành công!

Những ngày qua bọn họ vẫn luôn rất lo lắng, dù sao đó là trận pháp cấp Tông sư ngũ phẩm, còn là Huyền Thiên Lôi Kiếm đại trận có độ khó khăn cực kỳ cao, tỷ lệ thất bại rất cao.

Mà bọn họ chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu thất bại chỉ có thể cứng đối cứng một trận với loài Hắc Ám.

Không thể lại chờ thêm ba tháng nữa được.

Nếu như vậy, tỷ lệ thương vong nhất định còn lớn hơn dự tính nhiều.

May mà Vương Đằng vẫn thành công!

Giờ phút này, bọn họ nhìn Vương Đằng, trong lòng lại thêm vài phần tán thành.

“Tốt quá, có trận pháp này, chúng ta có thể cho loài Hắc Ám một niềm vui bất ngờ.” Ngụy Đồng cười he he nói.

“Tất cả mọi người chuẩn bị một chút đi, sấm sét có thể đánh xuống bất cứ lúc nào.” Vương Đằng nói.

“Yên tâm đi đoàn trưởng, võ giả của chúng ta ở trong đợi mệnh lệnh bất cứ lúc nào!” Phó đoàn trưởng Quý Lộ nói.

“Cũng không cần căng thẳng quá, chiến đấu còn chưa chân chính bắt đầu đâu.” Vương Đằng cười nói.

“Dạ.” Mọi người cười đáp.

Không khí đã thoải mái hơn trước không ít, giống như sự tồn tại của trận pháp cấp Tông sư ngũ phẩm đã tăng thêm cho bọn họ không ít tin tưởng.

“Tình huống bên phía Hồng Hạt, Bạo Hùng thế nào?” Vương Đằng hỏi.

“Vài ngày này bọn họ đã tiến công đợt thứ hai, tiêu diệt hơn ba vạn loài Hắc Ám, thành quả nổi bật.” Tia sáng lóe lên trong mắt Hokia, nói.

“A, xem ra bọn họ đã không đợi kịp.” Vương Đằng cười nói.

Hết chương 1720.
Bình Luận (0)
Comment