“Ba quân đoàn lớn đồng thời ra trận, tranh đấu là chuyện không thể tránh được.” Morley khẽ hừ một tiếng, nói.
“Nhưng mà bọn họ cũng phải bỏ ra một cái giá không nhỏ, võ giả tinh anh bị thương vong không ít, xem ra một lần này, phần thắng dành cho chúng ta vẫn rất lớn.” Quý Lộ nói.
Vương Đằng khẽ gật đầu, tia sáng lóe lên trong mắt.
Trận chiến đầu tiên có thể đánh đến xinh đẹp không, vậy phải chờ xem ông trời có ra sức hay không.
…
Cùng lúc đó, tướng quân Mokallen cũng nhận được tin tức về ba quân đoàn lớn, cũng rõ ràng tiến độ của bọn họ.
“Hồng Hạt và Bạo Hùng ra tay là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng Hổ Sát này…” Tướng quân Mokallen lắc đầu, nói: “Đã ba ngày không hề có bất cứ động tác gì, bọn họ đang chờ gì sao?”
Tướng quân Mokallen tự nhiên sẽ không nhúng tay vào kế hoạch tác chiến của ba quân đoàn lớn, tự nhiên cũng không thể hỏi được nhiều lắm.
Hắn chỉ nhìn xem kết quả.
Nhưng bây giờ hắn lại trở nên tò mò với tính toán của Vương Đằng, là nguyên nhân gì khiến cho đối phương án binh bất động?
Sợ chiến?
Hay có tính toán gì khác?
“Tiếp tục chú ý.” Tướng quân Mokallen hạ lệnh.
Không chỉ có tướng quân Mokallen, vài nhân vật thực quyền ở sau tổng căn cứ, ví dụ như tướng quân Ukule, tướng quân Thích Nguyên Câu, tướng quân Kimberly vân vân đều đang chú ý đến tình huống ở tiền tuyến.
Đặc biệt là bên phía đoàn Hổ Sát, tiềm lực của đoàn trưởng mới nhậm chức, Vương Đằng rất cao, kể từ khi tranh cử vị trí đoàn trưởng đã thu hút sự chú ý của bọn họ. Đây là cuộc chiến đầu tiên của hắn, bọn họ đương nhiên càng chú ý đến.
Biết được Vương Đằng chậm chạp không có động tác, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, trong lòng nghi hoặc không dứt.
Nhưng càng như thế, hứng thú của bọn họ đối với Vương Đằng lại càng nồng đậm.
Thời gian trôi qua một ngày nữa trong tình hình như vậy.
Ngoài tiền tuyến thứ mười ba, đám người Vương Đằng đứng trên đỉnh chiến hạm, nhìn lên bầu trời bên trên hẻm núi lớn Angelo ở trước mặt.
Tất cả như bình thường, không hề có một chút biến hóa nào.
Sét cũng không xuất hiện.
Năm vị phó đoàn trưởng Hokia đều nhìn bầu trời, chân mày nhíu thật sâu lại.
Nhưng trong nhiều người như vậy, nếu nói ai khẩn trương nhất, không thể nghi ngờ là Paige. Kế hoạch này do nàng nói ra, lỡ như xảy ra không may, nàng không còn mặt mũi nào ở lại đoàn Hổ Sát nữa.
“Không phải lo lắng, sét đánh này vốn tồn tại thời gian khác nhau, ba tháng chỉ là một khoảng thời gian đại khái thôi, chênh lệch vài ngày thật bình thường.” Vương Đằng đặt một tay lên trên bờ vai Paige, nhàn nhạt nói.
“Ừm.” Paige hít một hơi thật sâu, gật đầu.
“Cho dù nói như thế nào, chuẩn bị sẵn sàng trước, mặt khác cũng phải đề phòng cẩn thận. Chúng ta đã đến đây nhiều ngày như vậy, loài Hắc Ám không thể không biết, đoán chừng chúng nó đang chờ đợi chúng ta lơi lỏng.” Vương Đằng nói.
Đám người Hokia không khỏi kinh hãi, tất cả lực chú ý đều đặt lên trên trận pháp, đã quên mất vụ này.
Lỡ như loài Hắc Ám động thủ thật, vào lúc này không thể nghi ngờ là thời cơ tốt nhất.
Một ngày này, tất cả mọi người đều chờ đợi sấm sét đánh xuống, nhưng bầu trời vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể thất vọng quay về.
Buổi sáng ngày thứ năm, sấm sét vẫn không đến, không khí trên chiến hạm lập tức trở nên căng thẳng. Mấy người Hokia hơi cuống lên.
Lúc này, bên chỗ Hồng Hạt và Bạo Hùng đều truyền đến tin tức.
Đại thắng!
Ngay trong sáng sớm nay, hai quân đoàn lớn lần lượt công phá phòng ngự của loài Hắc Ám, một lần nữa thu phục phòng tuyến thứ chín và phòng tuyến thứ mười bảy.
Trong chiến dịch này, quân đoàn Hồng Hạt đánh chết hơn tám vạn loài Hắc Ám, trong đó có bảy loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị, đồng thời dưới tình huống phối hợp của đoàn trưởng và mấy phó đoàn trưởng cùng trả giá bằng vết thương nhẹ đã làm một loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị bị thương nặng, dồn ép nó lui binh.
Còn quân đoàn Bạo Hùng càng mạnh hơn một chút, đánh chết hơn chín vạn loài Hắc Ám, cấp Ma Hoàng hạ vị có tám, cũng làm bị thương nặng một loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị.
Tin tức truyền về tổng căn cứ khiến tất cả mọi người phấn chấn.
Tướng quân Mokallen cũng vô cùng vui vẻ, rất tán thưởng đoàn trưởng của hai quân đoàn lớn.
Sau khi mọi người bình ổn tâm tình kích động đã lại đặt ánh mắt sang phía quân đoàn Hổ Sát.
So với thành quả chiến đấu của hai quân đoàn lớn, quân đoàn Hổ Sát lần lữa chưa động, đến nay còn chưa đánh một trận nào, thật sự không thể nào nói nổi.
Thậm chí có rất nhiều người còn cho rằng có phải Vương Đằng sợ chiến, không dám chủ động lao ra không?
Lúc này, đủ loại âm thanh đều đã xuất hiện.
Các tướng lĩnh thực quyền đều nhắn tin đến, hỏi tình huống của quân đoàn Hổ Sát.
Áp lực đè lên đám người Hokia tăng mạnh. Từ khi đoàn Hổ Sát thành lập cho đến giờ đều chưa từng xuất hiện tình huống như vậy, khiến cho bọn họ không biết nên xử lý như thế nào.
“Đoàn trưởng, ta đã báo lại tính toán của chúng ta cho tổng bộ.” Phó đoàn trưởng Quý Lộ đi đến nói.
“Ừm.” Vương Đằng khẽ gật đầu.
“Đoàn trưởng, nếu không chúng ta cứ tấn công đi.” Ngụy Đồng chần chừ nói.
Những người khác đều nhìn sang Vương Đằng, phần lớn đều có ý xuất chiến, chỉ có Hokia và Quý Lộ còn đang chần chừ.
Toi công chờ đợi vài ngày, không phải nói buông tha là có thể buông tha.
Cuối cùng Vương Đằng vẫn không xuất binh, kêu mọi người tiếp tục chờ đợi.
Hắn có dự cảm, sấm sét sẽ nhanh chóng đánh xuống.
Trước đó hắn cố ý kêu Viên Cổn Cổn điều tra ghi chép sét đánh xuống trong năm vừa rồi, thời gian đều không chênh lệch quá năm ngày.
Chênh lệch về thời gian này là chỉ thời gian trước sau.
Lần này đã vượt qua hai ngày, cho nên nếu không phải hôm nay đánh xuống thì sẽ là ngày mai.
Thời gian này, Vương Đằng vẫn đợi được.
Về phần tình huống sẽ không xuất hiện sấm sét cơ bản không có khả năng.
Trừ phi hiện tượng thiên văn của nơi này đã hoàn toàn thay đổi, nhưng tỷ lệ này không đến một phần vạn.
Hiện tượng thiên văn của một nơi không dễ dàng hình thành như vậy, cũng không phải cứ tùy tiện sẽ biến mất.
Nếu thật sự gặp phải tình huống kia, may mắn của bọn họ tệ hại đến cỡ nào? Mặt đen đến bao nhiêu?