Vương Đằng không tin tưởng mình sẽ là người có may mắn thấp kém đến như thế.
“Ngươi vẫn thật bình thản.” Giọng Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu Vương Đằng. Nó biết rõ chuyện bên ngoài như lòng bàn tay, lúc này đều không khỏi khá bội phục tính tình không nóng nảy không gấp gáp của Vương Đằng.
“Gấp cũng vô dụng. Một đám võ giả nhiều như vậy được giao đến trên tay ta, ta không thể bảo đảm mỗi người trong bọn họ đều còn sống, nhưng ít nhất ta sẽ nghĩ cách hạ thấp thương vong.” Vương Đằng nhàn nhạt nói.
“Thế còn đánh giá bên chỗ tổng căn cứ thì sao?” Viên Cổn Cổn hỏi.
Nó biết Vương Đằng rất muốn đánh thật xinh đẹp một trận chiến này. Đánh giá của tổng căn cứ có liên quan đến con đường thăng chức sau này của hắn, liên quan đến việc có tiến vào trong mắt đại lão sau lưng quân đội hay không.
Đối với hai quân đoàn lớn Hồng Hạt và Bạo Hùng thì đây chỉ là một chiến dịch bình thường, nhưng nó lại có ý nghĩa rất lớn đối với Vương Đằng.
Đáng tiếc ông trời chậm trễ.
Ngay từ đầu Vương Đằng đã rơi vào thế bị động.
Nếu như không có thắng lợi của hai quân đoàn lớn Hồng Hạt và Bạo Hùng, chờ lâu thêm hai ngày đều không có vấn đề gì, chỉ cần có thể thắng lợi là được.
Nhưng có hai quân đoàn lớn châu ngọc ở trước, áp lực dành cho quân đoàn Hổ Sát tự nhiên tăng lên gấp bội.
Vương Đằng là đoàn trưởng, đương nhiên càng ở chính giữa áp lực.
“Đi con bà nó đánh giá, cho dù không dựa vào quân đội thì ta vẫn không hề sợ bất cứ kẻ nào cả.” Vương Đằng cười lạnh nói.
Viên Cổn Cổn hơi sửng sốt, lập tức không nhịn được bật cười.
Hắn cảm thấy Vương Đằng như vậy thật sự rất thú vị.
Không khí trong toàn bộ đoàn Hổ Sát hơi nghiêm trọng, lòng người phấp phỏng.
…
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của tướng thủ thành ban đầu trong phòng tuyến thứ mười ba.
Một nam giới có dáng vẻ anh tuấn đến cực hạn ngồi trên ghế, sắc mặt của nó trắng nõn lạ thường, trắng đến có thể nhìn thấy được mạch máu dưới da, môi lại đỏ thẫm như máu, mơ hồ lộ ra hai chiếc răng nanh.
Đây rõ ràng là một loài Hắc Ám Huyết tộc cấp cao!
Lúc này, nó nhẹ nhàng chậm chạp đong đưa một chiếc cốc chân dài trong suốt trong tay. Trong cốc là một loại chất lỏng màu đỏ tươi không biết tên.
Theo chuyển động, chất lỏng màu đỏ tươi tạo thành một lốc xoáy.
Nam giới trẻ tuổi anh tuấn nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong cốc, đôi mắt lóe lên tia sáng màu đỏ tím, đang định nhấm nháp cốc rượu ngon mê người này.
Cốc cốc cốc!
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Nam giới trẻ tuổi anh tuấn nhíu mày, hoàn toàn không còn hứng thú, lạnh lùng mở miệng nói: “Vào đi!”
Một loài Hắc Ám Huyết tộc đi vào.
So sánh với loài Hắc Ám Huyết tộc ở trong phòng, tuy rằng Huyết tộc này cũng vô cùng anh tuấn, nhưng kém rất nhiều.
Đặc biệt là khí chất trên người, loài Hắc Ám Huyết tộc trong phòng xuất chúng hơn, mơ hồ để lộ ra vẻ cao quý, cho dù ném vào trong một đám loài Hắc Ám Huyết tộc thì vẫn là hạc trong bầy gà.
Loài Hắc Ám Huyết tộc mới vừa đi vào có vẻ hơi sợ hãi, nó đã nghe ra được sự khó chịu trong lời nói của đối phương, biết mình đã quấy rầy đến hứng thú của vị đại nhân trong phòng.
“Đại nhân Tolby, hết sức xin lỗi!” Huyết tộc khom người, cẩn thận nói.
“Nếu ngươi không thể cho ta một lý do vừa lòng, ta sẽ cho ngươi đi gặp Huyết tổ sớm.” Tolby thản nhiên nói.
Huyết tộc kia lập tức đổ mồ hôi lạnh đầy người, nơm nớp lo sợ nói: “Đại, đại nhân, Nhân tộc bên ngoài đã đợi sáu ngày, chúng ta…”
Phụt!
Nó còn chưa nói xong, một tia sáng màu đỏ tươi đã bắn ra từ trong miệng Tolby, rơi lên trên người Huyết tộc kia. Nó còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ thân hình đã hóa thành một bãi máu màu đen sẫm.
“Ngu xuẩn!”
Đôi mắt Tolby lóe lên tia sáng màu đỏ tím, thì thào tự nói: “Chỉ là một đám Nhân tộc, tính là gì chứ.”
“Có lẽ Huntington và Joxer bên kia đã rời đi!”
“Hy vọng có thể nhanh một chút”
Nó đứng lên khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía vị trí tiền tuyến thứ chín và tiền tuyến thứ mười bảy, thì thào lẩm bẩm.
…
Ngày thứ sáu, năm phó đoàn trưởng đã sớm chạy lên trên đỉnh đầu chiến hạm nhìn khí trời, trông trăng trông sao, ngóng trông ông trời sớm đánh sét xuống để về nhà thu quần áo… A không phải, là nhanh đánh sét xuống, để thuận tiện khai chiến với loài Hắc Ám.
Chỉ có Vương Đằng vẫn còn đang ở trong chiến hạm, mãi cho đến hơn chín giờ sáng mới chậm rì rì đi ra.
“Đoàn trưởng, ngươi thật sự nhịn được, chúng ta đều sắp vội muốn chết.” Ngụy Đồng u oán nói.
“Nếu gấp gáp có tác dụng, ta nhất định gấp gáp với các ngươi.” Vương Đằng cười hề hề nói.
“…” Mọi người không nói được gì.
Vì sao trước đó không hề phát hiện ra đoàn trưởng của bọn họ to gan lớn mật như vậy chứ.
Đây rốt cuộc là không chịu để tâm, hay đã dự tính trước vậy?
Vương Đằng không định để ý đến vẻ mặt của mọi người, liếc nhìn sắc trời, nhắm mắt cảm nhận một phen, trong lòng hơi vui vẻ.
Đến rồi!
Sấm sét thật sự sắp đến!
Lấy thiên phú hệ Lôi của hắn, lúc này đã có thể cảm nhận được trên bầu trời trước mặt mơ hồ có một chút lực lôi đình đang hội tụ.
“Mọi người chuẩn bị một chút đi, ta bấm tay tính toán, đoán chừng buổi chiều sẽ có sấm sét đánh xuống.” Vương Đằng nói.
“Bấm, bấm tay tính toán!”
Mấy người Hokia hai mặt nhìn nhau, trong lòng có vô số lời châm chọc muốn điên cuồng phun ra.
Ngươi coi mình là thần côn hả, còn bấm tay tính toán!
Đã đến lúc nào rồi, có thể đáng tin một chút không?
“Đoàn trưởng, ngươi đừng đùa giỡn chúng ta chứ.” Phó đoàn trưởng Quý Lộ cười khổ nói.
“Ta không nói đùa.” Vương Đằng chậm rãi nói.
Mọi người lập tức sửng sốt, đồng thời nhìn lên bầu trời, đáng tiếc bọn họ đều không phải võ giả hệ Lôi nên không cảm nhận được cái gì cả.
“Đoàn trưởng, có phải ngươi có thể cảm nhận được chiều hướng của nguyên lực hệ Lôi trong trời đất không vậy?” Ngụy Đồng ngạc nhiên hỏi.
Vương Đằng biết nếu mình không có đám người này một liều thuốc trợ tim, bọn họ sẽ không tin tưởng, cho nên khẽ gật đầu, trực tiếp thừa nhận.