Dưới uy thế của trận pháp này, loài Hắc Ám hoàn toàn không hề có sức phản kháng.
Lúc này trong lòng mọi người đều dâng lên niềm vui mừng như điên.
Cứ tiếp tục như vậy, không cần đến bọn họ ra tay, loài Hắc Ám sẽ bị tiêu diệt hơn phân nửa, cơ bản đã chắc thắng.
Grào!
Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ truyền từ trên bầu trời xuống.
Hóa ra cho dù Tolby ngưng tụ ra một lá chắn màu máu, nhưng dưới hơn mười đường kiếm lôi của Vương Đằng đánh vào, nó vẫn bị đánh lùi lại hơn trăm mét, chật vật lạ thường.
Vương Đằng cũng nhìn chằm chằm vào lá chắn màu máu trong tay nó với ánh mắt kinh dị.
Lực phòng ngự của lá chắn này không tệ đấy!
Lại có thể chống đỡ được công kích kiếm lôi của Huyền Thiên Lôi Kiếm đại trận.
“Nhân tộc, ngươi tự tìm cái chết!”
Lửa giận bốc lên trong lòng Tolby, giống như bị nhận lấy nhục nhã vô cùng, ánh mắt khóa chặt vào Vương Đằng, tràn đầy sát ý.
“Đến giết ta đi!”
Vương Đằng ngoắc tay với nó, quát to.
Rầm!
Khuôn mặt anh tuấn của Tolby lập tức vặn vẹo, dữ tợn vô cùng. Một đôi cánh thịt vĩ đại đột nhiên mọc ra sau lưng nó, đôi cánh đập mạnh, toàn thân chợt biến mất tại chỗ.
“Khá thú vị!”
Ánh mắt của Vương Đằng lóe qua vẻ kinh ngạc, điểm vào hư không, tia sét ngưng tụ, ánh kiếm bắn nhanh ra.
Keng!
Thân hình Tolby hiện ra, sắc mặt không đẹp. Nó cầm một thanh trường kiếm đỏ sậm trong tay, chặn công kích kiếm lôi của Vương Đằng.
Thân pháp của nó lại bị nhìn thấu.
“Chết cho ta!”
Trường kiếm trong tay Tolby bộc phát ra ánh kiếm lộng lẫy, một luồng kiếm ý tà ác quét ngang ra, đánh nát kiếm lôi.
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên. Hắn khống chế trận pháp vận chuyển, không ngừng ngưng tụ ra kiếm lôi, liên tục tấn công Tolby.
Số lượng kiếm lôi rất nhiều, khiến Tolby ứng phó mệt mỏi, vốn không thể đến gần Vương Đằng được.
Xoẹt!
Đột nhiên, nó vừa né tránh không kịp, một kiếm lôi đã đâm vào bên cạnh cánh tay nó, mang theo một đóa hoa máu.
Sắc mặt Tolby càng khó coi hơn, cúi đầu nhìn thoáng qua miệng vết thương, trên đó có lực lôi đình quấn quanh, định xâm nhập vào trong cơ thể nó.
Lực lôi đình này có tác dụng khắc chế rất mạnh đối với loài Hắc Ám, lúc này nó cảm nhận được sự khó chơi của lực lôi đình sâu sắc.
“Lại tiếp nào!”
Vương Đằng không cho nó thời gian thở dốc, khống chế kiếm lôi bắn ra không ngừng, chi chít dày đặc bao phủ lấy nó.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Từng ánh kiếm màu tím sượt qua trên người Tolby, liên tục để lại vết kiếm trên người nó.
Vết kiếm kia hiện ra vết cháy đen, chính là hiệu quả chỉ lực lôi đình mới có.
Nơi xa xa, đám người Hokia vẫn luôn luôn chú ý đến cảnh chiến đấu ở bên này, tất cả đều khó thể tin nổi.
“Đây thật sự là loài Hắc Ám đã đánh lui tướng quân Lục Cao Cách sao?” Phùng Cương nuốt nước bọt, hỏi.
“Chắc là… là vậy.” Ngụy Đồng ở bên cạnh không chắc chắn nói.
Trước sau tương phản thật sự quá lớn, khiến cho bọn họ có phần không thể tin nổi.
Tướng quân Lục Cao Cách là tồn tại cấp Vực Chủ, có thể đánh lui được hắn, vậy nói lên loài Hắc Ám này có thực lực kinh người.
Kết quả hiện giờ nó lại bị Vương Đằng đánh đến không thể đánh lại.
Mặc dù dựa vào sức mạnh của trận pháp, nhưng đây vẫn là một trong những thủ đoạn của Vương Đằng, có thể thấy được thực lực của Vương Đằng thật sự cực kỳ không tầm thường.
“Không biết đoàn trưởng có thể đánh bại được loài Hắc Ám này không.” Phó đoàn trưởng Quý Lộ nói.
“Khó mà nói, tuy rằng hiện giờ loài Hắc Ám kia vô cùng chật vật, nhưng vẫn chưa tổn thương đến căn bản của nó, nhiều nhất chỉ là vết thương nhẹ thôi. Nó đang tìm cơ hội, định phản công.” Hokia lắc đầu nói.
Mọi người nghe vậy, sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
“Khi nào chúng ta ra tay?” Im lặng một chút, Morley hỏi.
“Chờ mệnh lệnh của đoàn trưởng, vẫn chưa đến lúc.” Hokia nói.
…
Rầm!
Tiếng sấm vang vọng trên bầu trời nhưng lại không lấn át được một tiếng vang cực lớn.
Chỉ thấy trong tia sét kia, một bóng dáng bị đánh lui, rõ ràng là Tolby.
Nó thở hồng hộc, bực tức đến muốn hộc máu, ánh mắt không ngừng quét qua, muốn tìm ra sơ hở của Vương Đằng.
“Đến đây, cố gắng thêm chút nữa, có lẽ ngươi có thể đến gần ta.” Vương Đằng ngoắc một ngón tay với Tolby.
(╬ ̄ 皿  ̄ )
Tolby nổi giận, tức đến cả người run rẩy.
Nhân loại này quá đê tiện!
Rất muốn chém chết hắn!
Rầm!
Nó hít một hơi dài, vẻ sáng lạnh lóe lên trong mắt, một luồng khí thế mạnh mẽ bộc phát ra từ trên người.
Không thể đợi.
Bây giờ nó phải lập tức chém chết nhân loại làm nó ghê tởm đến cực hạn này.
Tia sáng màu đỏ sậm vô tận giống như đột ngột xuất hiện, hội tụ lên trên thanh trường kiếm trong tay nó, hóa thành một ánh kiếm dài hơn trăm mét.
Ở sau lưng ánh kiếm kia thậm chí có một hư ảnh huyết nha cực lớn lơ lửng ra, ánh mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm vào Vương Đằng ở trước mặt, giương cánh phát ra tiếng kêu to thê lương.
Dưới tiếng kêu này, Vương Đằng lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, giống như tinh thần bị đánh sâu vào.
“Hừ!”
Vương Đằng hừ lạnh một tiếng. Tháp Cửu Bảo Phù Đồ trong thức hải lóe lên ánh vàng, trấn áp dập nát dao động tinh thần tà ác này.
Hắn lập tức giơ một ngón tay lên.
Hơn mười đường kiếm lôi hội tụ đến, lại ngưng tụ thành một ánh kiếm thật lớn ở sau lưng hắn.
Ánh kiếm kia vĩ đại vô cùng, mũi kiếm chỉ thẳng lên bầu trời, gần như muốn đâm phá lớp mây đen thật dày kia, bốn phía cũng có tia sét lóe lên, giống như tất cả lôi long đang quấn quanh lấy nó.
Tolby nhìn thấy một màn này, đồng tử không khỏi co rút lại.
Nhưng đã không còn đường để quay về nữa, hơn nữa ở trong trận pháp này, cho dù trốn đều không trốn đi đâu được, chỉ có thể chống đỡ.
Nó cắn răng, tia sáng đỏ trong cơ thể tăng vọt, điên cuồng dũng mãnh lao lên trên trường kiếm, khiến ánh kiếm màu đỏ sậm bên trên trường kiếm càng tăng kinh khủng.
Grào!
Cho đến khi cuối cùng nó không chịu nổi nữa, trong miệng gầm lên, cánh tay đột nhiên vung lên, ánh kiếm hung hăng chém xuống Vương Đằng.
“Ngươi cũng ăn một đòn đại bảo kiếm của ta!”
Vương Đằng không dám chậm trễ, ngón tay vừa chỉ, ánh kiếm màu tím ở sau lưng hắn cuối cùng chém ra.