Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1727 - Chương 1727. Phân Thân Huyết Nha, Địa Ngục Sấm Sét! (2)

Chương 1727. Phân Thân Huyết Nha, địa ngục sấm sét! (2)
Chương 1727. Phân Thân Huyết Nha, địa ngục sấm sét! (2)

Một kiếm này ngưng tụ trên trăm kiếm lôi, uy lực gia tăng ít nhất hơn trăm lần.

Ầm rầm!

Hai ánh kiếm ầm ầm va chạm vào nhau trong không trung, dao động nguyên lực khủng bố quét ngang ra bốn phương tám hướng, tiếng gầm rú nổ vang, che khuất tất cả âm thanh khác.

Trong trời đất giống như hoàn toàn yên tĩnh, hai tai của tất cả mọi người đều mất đi thính giác, không nghe được gì cả.

Hai ánh kiếm một đỏ một tím đan xem, giống như thành tồn tại duy nhất trong mảnh trời này, trên đó không ngừng bộc phát ra kiếm khí khủng bố, va chạm ăn mòn nhau, giống như tương đương.

Mọi người hoảng sợ nhìn một màn này, miệng hơi há hốc, thật lâu không thể khép lại.

Ánh mắt của vài vị phó đoàn trưởng Hokia nhìn chằm chằm vào chỗ ánh kiếm đan xen, khiếp sợ rất nhiều, trong lòng rất lo lắng.

Đoàn trưởng có thể đánh bại được loài Hắc Ám kia không?

Sau một lúc lâu.

Rắc rắc!

Ngay dưới ánh mắt của tất cả mọi người, một tiếng vỡ vụn thanh thúy đột nhiên vang lên.

Mọi người vội vàng trừng lớn mắt nhìn lại, chỉ thấy trên hai ánh kiếm kia đồng thời xuất hiện vết nứt, hơn nữa vết nứt đang lan tràn ra bốn phía với tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã trải rộng toàn thân hai ánh kiếm.

Rầm!

Ngay sau đó, hai ánh kiếm ầm ầm vỡ vụn ra, hóa thành vô số điểm sáng tiêu tán.

Một luồng dư ba nguyên lực mạnh mẽ đổ cuốn ra bốn phía.

Mặt đất đều bị cày ra từng vết kiếm sâu không thấy đáy, hất lên mảng lớn bụi đất, che khuất tầm mắt.

Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn chăm chú vào trong bụi mù, muốn nhìn thấy rõ tình hình bên trong.

Loài Hắc Ám ở bên dưới đều không hề ngoại lệ, tất cả đều nhìn chằm chằm vào tình hình trong bụi mù.

Loài Hắc Ám cũng sợ chết.

Nhất là loài Hắc Ám cấp cao.

Nếu như Tolby thắng, chúng nó còn có khả năng được cứu mạng, nhưng nếu như bị thua, lấy uy lực của trận pháp kia, chúng nó tuyệt đối không có khả năng chạy thoát.

Bụi mù còn chưa tan đi, đột nhiên có một bóng dáng lao ra khỏi trong đó.

“Là loài Hắc Ám Huyết tộc!”

Không ít người kêu lên.

Đám người Hokia trắng bệch mặt.

Chẳng lẽ đội trưởng bị đánh bại?

“Chạy trốn đi đâu được?”

Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lạnh cũng đột nhiên truyền ra từ trong bụi mù.

Vèo vèo vèo!

Cùng lúc đó, hơn mười kiếm lôi cũng chạy ra khỏi bụi mù, đuổi giết đến.

“Tolby đại nhân!”

Loài Hắc Ám bên dưới ồ lên, không khỏi lau mồ hôi lạnh thay cho Tolby.

Tolby cũng nhận thấy được động tĩnh phía sau, không khỏi quay đầu lại nhìn ra sau, sắc mặt thay đổi, kinh hãi muốn chết.

“Một kiếm này, nhìn xem ngươi có chống đỡ được không?”

Bóng dáng của Vương Đằng như ẩn như hiện trong bụi mù, chỉ về phía Tolby, tốc độ kiếm lôi này lập tức tăng mạnh.

Rầm!

Trong phút chốc, kiếm lôi vượt qua khoảng cách sau cùng, xuất hiện ở phía sau nó mấy chục mét.

“Grào!”

Trong miệng Tolby phát ra một tiếng gầm không cam lòng, tia sáng màu đỏ như máu nồng đậm bộc phát ra từ trên người nó.

Rầm!

Ngay sau đó, lôi kiếm trực tiếp đánh lên trên người nó, vô số ánh kiếm bắn ra từ bốn phương tám hướng, vô cùng sắc bén, xé rách tia sáng màu đỏ như máu ra, đâm vỡ nát.

Đám người Hokia trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.

“Chết, đã chết???”

Bọn họ thật sự không thể tin nổi, loài Hắc Ám vô cùng mạnh mẽ kia lại chết như vậy!

Chết đến hơi bất ngờ!

Khiến người ta cảm thấy hơi không chân thực.

Nhưng mà, khuôn mặt Vương Đằng lại chưa hề lộ ra vẻ vui mừng. Ngược lại hắn nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào ánh sáng màu đỏ như máu trước mắt.

Tuy rằng ánh sáng màu đỏ như máu kia bị xé rách, nhưng vẫn chưa tiêu tán, ngược lại giống như có sinh mệnh, bay đi xa xa.

Quạ quạ quạ…

Một trận quạ đen kêu to vang lên, tia sáng màu đỏ như máu kia lại hóa thành một đám quạ đen màu máu, một lần nữa tụ lại.

Bóng dáng của Tolby lại hiện ra, sắc mặt vẫn tái nhợt, trên người không hề có vết thương gì, kể cả vết kiếm mới rồi đều biến mất, không nhìn ra được nó có bị thương nặng không.

“Lại không chết!” Đám người Hokia ngạc nhiên không thôi, thật sự không tin nổi vào ánh mắt của mình.

Vương Đằng cũng lắp bắp kinh hãi.

Má nó!

Đây là chiến kỹ gì vậy, quỷ dị không ngờ.

Toàn bộ thân thể rõ ràng đã bị nổ nát, còn có thể hóa thành quạ đen màu máu sống lại.

Báo cáo, báo cáo, loài Hắc Ám này gian lận!

“Nhân tộc, ngươi lại ép ta sử dụng Phân Thân Huyết Nha, thật sự đáng chết.” Tolby hơi suy yếu, giọng nói gần như nặn ra từ kẽ răng, ẩn chứa sát ý vô tận.

Phân Thân Huyết Nha này sẽ hao phí tinh huyết cực kỳ quý giá của nó, không biết nó phải cắn nuốt bao nhiêu sinh linh với không biết phải tu luyện bao nhiêu lâu mới có thể bổ sung được hao tổn cho một lần này.

“Phân Thân Huyết Nha!” Vương Đằng thầm lẩm bẩm, tia sáng lóe lên trong mắt.

Hình như là một chiến kỹ không tệ!

Nhưng mà… luôn cảm thấy quái lạ chỗ nào đó.

“Đợi chút, không phải ngươi là Huyết tộc sao, tại sao lại là huyết nha, không phải con dơi sao?” Vương Đằng đầy nghi vấn, không nhịn được hỏi.

“…” Tolby.

Con bà nó!

Ngươi mới là con dơi, cả nhà ngươi đều là con dơi!

Nó là quý tộc Huyết tộc tôn quý, không hề có nửa xu liên quan với con dơi.

“…” Đám người Hokia cũng không biết nói gì.

Luôn cảm thấy điểm chú ý của đoàn trưởng bọn họ hơi lệch lạc!

Trường hợp nghiêm túc như vậy, có thể đừng để ý đến vấn đề không đâu vào đâu này không!

“Hay ngươi thật ra là lai giống giữa huyết nha và con dơi vậy?” Vương Đằng sờ cằm, hoài nghi nói.

Khóe miệng đám người Hokia co giật.

Thần cmn lai giống.

Hai giống loài khác nhau có thể lai giống sao?

Đây rốt cuộc là lối suy nghĩ mới mẻ gì vậy!

Rắc!

Tolby thiếu chút nữa tức giận đến cắn nát răng nanh, sắc mặt âm trầm, gân xanh nổi lên trên trán, nhưng cuối cùng nó chỉ hung hăng liếc nhìn Vương Đằng, giống như muốn nhớ kỹ dáng vẻ của hắn vào trong lòng, sau đó không nói một câu nào, lại nhanh chóng bay thẳng đi xa.

“Đù má, lại định chạy!” Vương Đằng không nhịn được chửi tục.

Mới rồi còn hùng hổ, kết quả lại bỏ chạy!

Sao có thể sợ như thế chứ.

Vương Đằng vội vàng chuyển xa trận pháp, điều động kiếm lôi xung quanh, như muốn ép nó quay lại.

Hết chương 1727.
Bình Luận (0)
Comment